Chương 19

Lần sau tỉnh lại, tôi liền nhìn thấy đôi mặt đầy tơ máu của Trang Dật Dương, ánh mắt sắc nhọn của anh ta nhìn tôi chằm chằm: “Bố cô vì tôi nói muốn cô sinh đứa con này ra nên mới chết, nếu cô muốn hận thì hận tôi đây này. Lần cuối tôi cảnh cáo cô, đối xử với con tôi tốt một chútI”

Đúng, tất cả những chuyện này đều là vì anh ta muốn tôi sinh đứa con này ra. Vì thế bố tôi mới tức đến mức bị rách vết mổ, nếu không làm sao ông lại ngã từ trên xe đẩy xuống, gan chảy máu mà chết được chứ!

“Tôi hận anhl” Tôi hận Trang Dật Dương không chịu khéo léo hơn với bố tôi, đợi bệnh tình của ông ấy khỏe hơn, đến lúc đó anh ta mới nói ra sự thật, thì những chuyện này đã không xảy ra!

Nhưng đứa con trong bụng tôi là của anh ta! Đứa trẻ này trải qua mấy lần thăng trầm mà nó vẫn ở đây.

Anh ta cùng tôi nghe tim thai, nhìn hình dáng cái thai. Có lẽ là lân đầu anh †a làm cha, nên nhìn anh ta có vẻ vô cùng kích động.

Còn tôi sờ sờ bụng, trong lòng không có lấy một phần vui vẻ. Bố tôi mới mất vì đứa trẻ này. Nhưng đứa trẻ này đang ở trong cơ thể tôi, nhịp tim của nó đang hòa cùng nhịp tim của tôi.

“Mẹ bé đang mang thai thì phải chú ý tâm trạng nhé, bé con rất khỏe mạnh!

Cố lên!” Bác sĩ siêu âm thấy tâm trạng tôi không tốt nên khích lệ tôi.

Tôi gật gật đầu, biểu thị hiểu rồi. Bé con thực sự vô cùng kiên cường, đã trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt. Cho dù là vì mẹ tôi, tôi cũng phải sinh nó ra, Trang Dật Dương là người nói được làm được.

Tôi cố gắng ăn, cố gắng ngủ, nhưng lại không hề nói chuyện với bất cứ ai, kể cả Trang Dật Dương. Tôi không cảm xúc nhìn anh ta tức giận, bóp cổ tôi, cuối cùng lại bất lực thả tôi ra.



Nhưng kể từ ngày hôm đó trở đi, chỉ cần Trang Dật Dương ở Dương Thành, anh ta cơ bản đều sẽ về ngủ ở căn phòng này. Chỉ cần anh ta đến gần giường của tôi, tôi liền hét lớn, tấn công anh ta, không sợ hãi gì mà đánh anh ta.

“Tôi sẽ không làm hại cô, bình tính đi!” Trang Dật Dương châm chậm ôm lấy tôi, trong giọng nói có chút ấm áp chưa từng có.

Tôi hơi ngây người, sau đó liền hung hăng cắn vào vai anh ta, mùi máu tanh đầy trong khoang miệng nhưng tôi vẫn không nhả ra. Là anh ta hại chết bố tôi, tôi phải cắn thịt anh ta, uống máu anh 1a.

Sau khi sức cùng lực kiệt, tôi nhả răng ra, tôi cảm giác anh ta cũng thả lỏng ra, sau đó đặt tôi lên giường. Anh ta mặc lại áo, nằm xuống giường, anh ta muốn ám chỉ sẽ ngủ cùng tôi à? Bố tôi vừa mất, chẳng nhế lương tâm của anh †a không đau à?

“Tôi sẽ không động vào cô đâu!”

Giọng Trang Dật Dương vô cùng mệt mỏi, anh ta không thèm để ý đến vết thương đang chảy máu, chỉ một lát sau anh ta đã ngủ say rồi.

Tôi nằm co ro ở một góc giường, ôm chân nằm đó nhìn anh ta ngủ. Nói thật lòng thì anh ta là người đàn ông đẹp trai nhất tôi từng gặp, cho dù là khi làm việc hay khi ngủ đều đẹp hơn Dương Thụy nhiều lần.

Màn đêm yên tĩnh, tôi cứ yên lặng nhìn anh ta như vậy, rõ ràng biết người đàn ông này giống thuốc phiện, chỉ cần động vào là sẽ không thể cai được, nhưng tôi không nhịn được mà cứ nhìn chằm chằm gương mặt của anh ta.

Nếu như, nếu như tôi chưa từng kết hôn, liệu tôi có thể tranh giành được anh ta không? Ý nghĩ này bỗng nhiên xẹt qua đầu tôi, tôi lập tức võ võ đầu.

Đừng ngốc nghếch nữa, anh ta là sao trên trời, người bình thường làm sao có thể hái được chứ?