Chương 230

Trong thẻ của tôi vận còn ba mươi triệu nhân dân tệ phí điều trị cho Quả Quả mà Trang Dật Thần bồi thường, tôi lấy ra năm triệu, nhờ người tìm những bằng chứng phạm pháp của ông ngoại Châu Tư Dĩnh, cũng chính là chú hai của mẹ tôi.

Vị trí đó của ông ta, chỉ cần bỏ chút công sức, mà cũng không sợ bị phản đòn, nhất định sẽ tìm ra được. Vì vậy, khi tôi lấy được một đống tài liệu đã trực tiếp báo cách sát dưới tên của mình, đồng thời công bố hết lên mạng.

Hành vi điên cuồng của tôi cũng bị trả đũa, tôi đi trên đường bị xe đâm gấy xương phải nằm giường, lần này cuối cùng tôi cũng kiệt sức.

Nằm trên giường bệnh đợi phán quyết cuối cùng cho Châu Tư Dĩnh, mười năm tù có thời hạn. Tôi bật cười, mười năm chứ gì, vậy tôi sẽ đợi cô sau mười năm nữa, chúng ta sẽ cùng chết.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe

Tất cả ở đây, không có bất cứ điều gì đáng để tôi lưu luyến, nhờ sự giúp đỡ của Liêu Phàm, tôi đưa mẹ tôi bay đến Canada.

Đến ngày bay, tôi cũng không thông báo cho Dạ Dương, giữa chúng tôi đã không còn bất cứ liên quan gì nữa. Nhà họ Trang, nhà họ Châu, đều bị tôi làm cho khuynh gia bại sản, đó đều là quả báo của bọn họ.

“Mẹ, mẹ đừng nhìn nữa, chúng con đã li hôn rồi, anh ấy sẽ không đến đâu!”

Đến tận lúc kiểm tra an ninh mà mẹ tôi vần chưa từ bỏ ý định nhìn lại phía sau, tôi lập tức kéo bà ấy đi.

Không phải chúng tôi không quay lại, mà là đợi đến khi Châu Tư Dĩnh ra tù sẽ quay lại, tôi cũng có thể diễn một vở kịch tâm thần.

Ông trẻ tôi sau khi bị kỷ luật, người nhà họ Khâu đã nói rõ rằng sẽ không qua lại với hai mẹ con tôi nữa, nói cách khác tôi đã chia cắt mẹ tôi và nhà ngoại, nhưng bà ấy lại không hề trách tôi điều gì. Ở điểm này tôi biết ơn bà ấy, cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Chúng tôi vẫn còn hai mươi lăm triệu, đây là số tiền cả đời của Quả Quả, dùng số tiền này một xu một cắc cũng khiến tôi nhớ đến nó. Về chuyện tôi và Dạ Dương li hôn, đơn li hôn tôi cũng chưa đọc kỹ, anh ấy có cho tôi tài sản hay không tôi càng không rõ, nên tôi cứ thế mà ra đi tay trắng.



Cuộc hôn nhân này khiến tôi mất con, ở bên anh ấy khiến tôi mất đi hai đứa con. Tiểu Thiên, Quả Quả, các con yên tâm, động lực duy nhất để mẹ sống trên đời này chính là để trả thù cho các con.

Để không bị người khác kiểm soát, tôi quyết định phải làm một người có quyền có thế, nếu không có tiền, tôi sẽ tự đi kiếm, nếu không có thế, tôi sẽ đi đu bám người có quyền. Tóm lại, tôi sẽ không tiếp tục chịu ấm ức nữa, càng không thể để con tôi bị người khác hại chết.

Năm năm sau, tôi ôm trong lòng hai đứa bé, bất đắc dĩ nói với mẹ tôi, “Mẹ à, mẹ có thể đừng giận nữa được không, nếu không con gái mẹ sắp mệt chết rồi đây. Hai đứa nhóc nặng quái”

“Mami, Lạc Lạc không nặng, em trai An An mới nặng!”

“Không đúng, là chị gái Lạc Lạc nặng, chị ấy vừa ăn thêm một bát cơml”

Năm nay tôi 32 tuổi, đối diện với hai đứa nhóc nghịch ngợm, quả là không còn đủ sức. Thấy tôi cau mày, hai đứa lập tức leo xuống chân tôi, một đứa đấm chân trái, một đứa đấm chân phải.

“Chao ôi, cổ bà ngoại nhức quá, lưng cũng rất đau, có bảo bối ngoan ngoấn nào đấm lưng giúp bà ngoại không?” Mẹ tôi bắt đầu ghen ty tranh giành, năm năm qua, bà ấy đã già đi rất nhiều.

Thời gian đổ về trước, tháng đầu tiên đến Canada tôi mới phát hiện mình lại mang thai. Vì Quả Quả mất, lại thêm †ai nạn xe, tôi tưởng rằng số phận bọn trẻ sẽ lặp lại như trước, đã từng không muốn có chúng.

Nhưng thủ tục phá thai ở đây vô cùng phức tạp, hơn nữa lúc siêu âm lại phát hiện là thai đôi, bọn trẻ vô cùng khỏe mạnh, mẹ tôi khuyên tôi giữ lại, phải biết là trước đây mẹ tôi là người phản đối nhất chuyện làm mẹ đơn thân.

Cho nên tôi vô cùng bất ngờ, nhưng bà ấy nói, hy vọng tôi có thể vui vẻ hơn.