Chương 35

“Lâm Tĩnh Văn, bây giờ không phải lúc để cãi vã, một mình cô làm sao có thể chăm sóc tốt cho đứa bé?” Trang Dật Dương bất đắc dĩ dõ dành tôi nhưng tôi tuyệt nhiên không thấy cảm động một chút nào.

Sự dịu dàng của anh ấy là thuốc độc, ai mà biết được lúc nào sẽ hạ độc chết tôi.

“Tổng giám đốc Trang, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ gì. Con tôi tôi tự sinh tự nuôi nó, không cần anh phải hao tổn tâm trí. Châu Tư Dĩnh cũng đã mang thai con của anh, anh đã có người thừa kế rồi, hãy buông tha cho tôi!” Hà tất cứ phải giả bộ như vậy làm gì? Khiến cho tôi càng thêm khó chịu?

Buông tha cho tôi không được sao?

Mặt Trang Dật Dương tối sầm mặt lại, Châu Tư Dĩnh nói cô ấy có thai sao?”

“Đúng vậy!” Tôi không hiểu hai người bọn họ rốt cuộc đang xướng lên khúc ca gì?

“Cô cứ ngoan ngoãn ở lại đây, cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn, tôi đã cử người đến chăm sóc cô rồi!” Trang Dật Dương không tiếp tục chủ đề này nữa, vẫn như cũ muốn kiểm soát sự tự do của tôi.

Anh ta dựa vào cái gì mà làm như vậy?

Tôi đeo giày vào chuẩn bị rời đi, anh †a đứng chặn ở cửa.

“Tổng giám đốc Trang, anh cứ dây dưa nha vậy, lẽ nào yêu tôi rồi sao?” Tôi lại gân hôn lên má của anh ấy, cười gian xảo.

Quả nhiên mặt anh ta tối sầm lại, vô thức muốn quát mắng tôi, ‘Lâm Tĩnh Văn, đừng làm bộ!”

Làm bộ?

Vậy thì tôi làm bộ cho anh ta xem, lập tức ôm lấy anh ta, cắn môi anh ta, răng chạm răng, đau tới mức nước mắt tôi đều sắp rơi xuống.



Đây là moto trận chiến, một trận giữa một người phụ nữa và một người đàn ông, vốn không được gọi là một nụ hôn, thậm chí còn sặc mùi máu tươi.

Khi tôi định rút lui, Trang Dật Dương nâng gáy tôi lên, thay đổi nụ hôn này, một nụ hôn sâu.

Hơn nữa tay của anh ta bắt đầu không an phận, vì mang thai nên ngực tôi tăng lên hai size, to tới mức bản thân tôi cũng không thể tin nổi.

Lúc này tay của anh ta dường như không thể buông xuống, tôi suýt chút nữa không chịu được mà rên lên.

Cơ thể tôi nhạy cảm hơn tôi tưởng, thật sự khiến hai má tôi đỏ ửng lên.

Anh ta cũng đã rung động, nhưng lại không dám cứ động nữa, cuối cùng chỉ ôm lấy tôi, thở hổn hển.

Tình cảnh lúc đó có chút bối rối, mặc dù bị người khác chửi là đồ hồ ly tỉnh, là người thứ ba, nhưng giữ chúng tôi cũng mới chỉ trải qua hai đêm cùng nhau mà thôi.

Khoảnh cách giữa tâm hồn của chúng tôi vấn còn cách xa nhau, nhưng sự hòa hợp cơ thể lại tương đối cao, vị trí lúc này vô cùng nguy hiểm, trong khoản khắc đều có thể xô xát gây gổ.

Tôi vô cùng hoài nghi, nếu không phải ở bệnh viện, có lẽ tôi đã bị ăn tươi nuốt sống rồi.

Giây phút này, tôi thực sự muốn hỏi, lẽ nào Châu Tư Dĩnh không cho anh ta ăn no sao?

Dù sao so với Châu Tư Dĩnh, tướng mạo, vóc dáng của tôi đều bị hạ xuống vài bậc.

“Tổng giám đốc Trang, hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, tôi có thể đi được rồi chứ?” Tôi hắng giọng ho hai tiếng, trải qua không khí mập mờ như vậy, có chút khiến cho người ta mất tự nhiên.