Chương 38

Tôi hoảng loạn, bất an chờ anh ta đến đón, ngồi trên xe, tôi bắt đầu hỏi anh ta tại sao?

“Ông nội muốn gặp cô!” Ngược lại Trang Dật Dương không hề giấu tôi, lập tức nói cho tôi biết nguyên nhân.

Hơn nữa, trên đường đi còn nói cho tôi biết về sở thích và thói quen của ông nội.

“Nhưng tôi không phải bạn gái của anh, chưa nói nếu để vợ chưa cưới của anh biết được thì phải làm sao?” Tôi không muốn mập mờ như vậy, nếu anh †a thích tôi, lẽ nào không phải nên nói ra sao?

Một câu nói của tôi đã thành công trong việc khiến cho hai chúng tôi trở nên bối rối, cả đường đi không nói với nhau câu nào.

Về tới nhà họ Trang, tôi mới biết đó là một bữa tiệc gia đình, ngoài ông nội của Trang Dật Dương, còn có bố mẹ và em trai anh ta.

Người ở đây rất đông, ánh mắt của họ nhìn tôi không giống nhau.

Khinh miệt, thăm dò, tò mò, yêu mến, thù địch.

“Đây là Lâm Tĩnh Văn, cô ấy đang mang thai tháng thứ 6, là con tôi!” Trang Dật Dương giới thiệu tôi một cách vô cùng ngắn gọn, nhưng lượng thông tin lại rất đầy đủ.

“Đây chính là tình nhân của anh hai sao? Còn không đẹp bằng chị dâu!” Một người đàn ông trẻ có đến năm phần giống Trang Dật Dương, đang ở đó mỉa mai nói, chắc cậu ta là Trang Dật Thần, em trai của Trang Dật Dương.

Có thể thấy rằng cậu ta rất bảo vệ Châu Tư Dĩnh.

Một câu tình nhân, khiến cho phu nhân Trang bật cười, khiến tôi lập tức xấu hổ vô cùng.



“Xem ra, Dật Thần rất hiểu về cái từ tình nhân này nhỉ, dì Trần, tôi nói có đúng không?” Trang Dật Dương trực tiếp đi thẳng vào và kéo tôi ngồi xuống.

“Láo toét! Ai cho con nói như vậy với mẹ mình?” Bố anh ta Trang Vân Đào đập mạnh xuống bàn, chiếc cốc trong tay nhìn có vẻ như xém bị ném xuống đến nơi, nhưng lại bị ông nội cầm đũa gõ vào đầu, liền lập tức kiềm chế lại.

Ba phút ngắn ngủi, tôi được chứng kiến màn đấu khẩu của người nhà họ Trang, ngồi yên tại chỗ không nói năng gì, có chút hối hận vì đã đến đây.

Đối với hoàn cảnh của Trang Dật Dương, tôi ngược lại có chút cảm thông.

Đã có mẹ kế thì tất nhiên cũng có cả cha kế, nhìn dáng vẻ của bố anh ta liền biết được bình thường quan hệ của họ vô cùng tệ.

“Cô bé, lần đầu đến nhà, lại để cháu nhìn thấy trò cười này rồi!” Ông nội ngược lại vô cùng hiền từ nói chuyện với tôi, khiến cho tôi có chút thụ sủng nhược kinh.

Theo lý, không phải ông ấy nên vứt cho tôi một tờ chi phiếu, sau đó bắt tôi tránh xa cháu trai ông ấy và giữ lại đứa bé hay sao?

“Ông khách sáo rồi ạI” Tôi sợ rằng càng nói càng sai, trừ phi bị hỏi đến, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không nói nhiều hơn một câu.

Ông nội hỏi han vài câu, rồi tuyên bố dùng bữa, bày trước mặt tôi đều là đồ ăn cho thai phụ, có thấy được ông ấy rất coi trọng tôi.

Mọi người đều vô cùng yên ắng, không ai phát ra tiếng động, thậm chí âm thanh uống canh cũng không có.

Tôi sợ hãi không dám ăn, để tránh thành trò cười.