Chương 50

Tôi sơn màu đỏ máu cho móng tay của mình, lao lên cào vào mặt Trang Dật Thần vẫn còn chưa phòng bị, cào rách mặt hắn ra.

Trang Dật Thần khua tay vung nắm đấm, định đánh tôi!

Nhưng hôm nay tôi đã mang theo vệ sĩ, tôi mới không thèm sợ hắn.

Vệ sĩ trực tiếp mở đường cho tôi, để tôi đứng trước mặt cô dâu chú rể.

Tôi cùng bọn họ tạo nên mọt sự đối lập rõ ràng, nhìn thấy bộ dạng Trang Dật Dương cau mày nhưng lại không dám mắng chửi tôi, tôi không nhịn nổi cười.

Châu Tư Dĩnh rưng rưng lệ, tôi nhìn mà thấy đáng thương quá đi!

“Cô Lâm, có chuyện gì, chúng ta chút nữa nỏi chuyện có được không?

Bây giờ lại thời khác trọng đại nhất cuộc đời tôi, xin cô hãy giơ cao đánh khế, tôi sẽ đống ý với bất cứ điều kiện nào!” Bộ mắt ấm ức cầu toàn của Châu Tư Dĩnh khiến tôi trực tiếp giáng xuống một cái tát.

“Cái tát này, là đánh thay cho con trai tôi!” Tôi tóm lấy tai của Châu Tư Dĩnh chuẩn bị đánh tiếp, cánh tay tôi liền bị Trang Dật Dương giữ lấy.

“Lâm Tĩnh Văn, vẫn muốn phá phách tiếp sao?” Trang Dật Dương có chút mất kiên nhân nói, nhưng lại không hề hỏi tôi một câu về con trai tôi.

Có thể thấy được trong lòng anh ta, tính mạng của con trai tôi vốn không quan trong.

Tô cười ưu tư, “Không, tôi đưa con trai tôi tới cho anh, con trai của chúng †a, anh nhìn đi!”

Tôi mở chiếc hộp ra, một hình hài nhỏ bẻ lộ ra, “Tiểu Thiên, đây là bố của con, nhìn xong con có thể yên tâm đầu thai rồi. Kiếp sau hãy nhớ lấy con người này, ngàn vạn lần đừng có bất cứ quan hệ nào với ông ta, nghe rõ chưa? Con cưng của mẹt”



Trang Dật Dương đứng im không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, không nhìn con trai mình.

Ngay khi tôi sắp nổi điên, anh ta đột nhiên sờ lên bụng tôi, “Sao không cử động?”

Ánh mắt đỏ hoe của anh ta khiến tôi không nhịn nổi mà bật cười, cử động, con tôi làm sao có thể cử động được nữa?

Tôi cũng không ít lần sờ lên cái bùng vẫn còn chưa nhỏ đi của mình, hy vọng rằng đứa bé vẫn còn ở bên trong, hy vọng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Tôi lau nước mắt, lạnh lùng nói, “Trang Dật Dương, anh đừng làm bộ làm tịch! Con tôi chết rồi, anh không biết sao? Làm sao mà anh lại không biết?”

“Tôi không biết!” Trang Dật Dương lập tức hét lên, chủ hôn vội tiếp lời, xin lỗi tất cả các quan khách, đồng thời tuyên bố hủy bỏ hôn lễ.

Anh ta lôi tôi đi, định rời khỏi lễ đường.

Châu Tư Dĩnh nước mắt đầm đìa, run rẩy bước tới, lập tức quỳ xuống trước mặt chúng tôi.

“Cô Lâm, chúng ta đều là phụ nữ, cầu xin cô hãy buông tha cho tôi có được không? Đây là hôn lễ của tôi, tôi không thể hủy bỏ! Dật Dương, rốt cuộc em đã làm sai điều gì? Anh muốn làm nhục em như vậy sao?” Châu Tư Dĩnh lấy hai tay ôm mặt, khóc rất khổ sở và đáng thương.

“Châu Tư Dĩnh, cô luôn miệng nói không làm gì sai? Người bắt cóc tôi không phải cô sao? Người ngăn tôi gặp anh ấy không phải cô sao, còn khiến con trai tôi mất mạng hoàn toàn! Tất cả những thứ này, không phải cô làm sao?”

Tôi đứng trước mặt Trang Dật Dương, nói ra hết những điều mà anh ta không biết.

Tôi muốn để Trang Dật Dương và tất cả mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta.