Chương 14

Bóng người lặng lẽ bên ngoài tửu lầu nhìn theo hướng hai người đang trò chuyện cảm thấy vô cùng hoang mang siết chặt lấy thanh kiếm trong tay mình, hắn không biết nên tiến vào trong hay tiếp tục im lặng quan sát thì cảm nhận được luồng sát khí phía sau, nhanh chóng rút kiếm liền chỉ một giây vang lên âm thanh của hai vũ khí va chạm nhau: " Ngươi là ai, tại sao....!" Câu nói chợt ngừng lại khi hắn nhìn thấy người kia.

Chân Viễn chỉ mới đi một chút quay lại đã không thấy Lưu Phong đâu, theo ám hiệu để lại hắn có thể nhanh chóng tìm đến được tửu lầu mà Lưu Phong và Ảnh Nguyệt đang uống rượu, đúng lúc phát hiện có người bên ngoài theo dõi chủ tử lập tức rút kiếm muốn đánh tới, nhưng hắn lúc này có thể nhận ra người kia mà nhanh chóng hạ tay: " Đương Kỳ?"

" Chân Viễn?"

" Ngươi đúng là Đương Kỳ, tại sao ngươi ở đây? "

" Ngươi.....!"

Khi nhận thức được thân phận người này Chân Viễn lập tức nghĩ ngay đến một người khác: " Nếu ngươi ở đây vậy thì chắc chắn người đó đang....!"

Nhanh chóng bịt lại miệng Chân Viễn, Đương Kỳ nói khẽ vào tai hắn: " Ta không muốn làm kinh động những người ở trong, có gì đi nơi khác hẳn nói."

" ùm....ùm!" Không hiểu lý do vì sao Đương Kỳ không muốn kinh động Lưu Phong nhưng hắn vẫn gật đầu đồng ý, đến khi cả hai đã đi khá xa Chân Viên mới tức giận: " Ngươi làm gì vậy chứ? Nếu đã biết đó là công tử thì tại sao người còn cần phải trốn tránh, còn nữa.....Vương tử đâu?"

Đương Kỳ giả như không hiểu quay đầu đi nơi khác: " Tại sao lại hỏi ta?"

" Đừng có đùa với ta, ta thừa biết ngươi một khi nhớ lại chuyện xưa thì sống chết sẽ dùng tính mạng để bảo vệ người đó, ngươi ở đây chắc chắn vương tử Uyễn Quân cũng ở đây."

" Vì sao ngươi dám chắc chắn ta đã tìm ra Vương Tử? Ngay cả ngươi và Âu Khắc công tử cũng không tìm ra cơ mà."

" Đương Kỳ ngươi nghĩ ta là ai? Ta còn không thể hiểu rõ ngươi thì ta sẽ mang đầu ra cho ngươi cắt, ngươi nhất định biết rõ Vương tử đang ở đâu."

Không có cách cùng Chân Viễn đôi co, Đương Kỳ đành thành thật: " Ta hiện tại không thể nói."

" Không thể nói, ngươi điên sao? Ngươi có biết chúng ta tìm người đã bao lâu rồi không? Xem ra đến Long Thuận tìm kiếm là ý kiến đúng."

" Vương tử quả thật đang ở đây, nhưng hiện tại dù rất muốn ta cũng không thể nói cho ngươi biết ai là người."

Chân Viễn nghĩ ngợi: " Theo lời ngươi....Vương Tử không giống trước kia?"

" Đúng!" Đương Kỳ khẳng định.

" Ngươi cho là Âu Khắc công tử không thể nhận ra được ai là Vương Tử sao? Chỉ cần biết ngài ấy đang ở đây chúng ta chắc chắn sẽ có cách để tìm ra, ta nói cho ngươi biết. Ngay cả Phi Tiễn cũng đang tìm kiếm Vương Tử."

" Phi Tiễn công tử cũng ở đây?"

" Hắn theo sau chúng ta từ rất lâu rồi!"

Đương Kỳ lẩm bẩm: " Ngươi và Âu Khắc công tử, còn có Phi Tiễn công tử và.....Mọi người đều?"

" Ngươi nói gì?"

" Ngươi không thấy chuyện này rất lạ sao?"

" Lạ? Ý ngươi là sao?"

" Đây không phải là lần chuyển thế đầu tiên của chúng ta.....nhưng hiện tại tất cả mọi người đều mang theo ký ức mà tái sinh, có phải quá trùng hợp hay không?"

" Ta không biết!" Chân Viễn có nét phiền muộn: " Ta chỉ nghĩ, đây là cơ hội để mọi người bắt đầu lại từ đầu. Nếu không cho dù ta có trải qua bao lần sinh tử.....vẫn chưa một lần cảm thấy thanh thản."

Xe ngựa của Minh Nguyệt tới trước cửa cung, Lý công công đã đợi sẵn: " Oa tiểu thư, người đã tới."

" Công công vất vả ông phải ra tận đây." Minh Nguyệt bước xuống xe, nhẹ nhàng mỉm cười.

" Hoàng thượng đã ra lệnh lão nô nào dám chậm trễ."

" Xin hỏi công công Hoàng thượng triệu kiến ta không biết có việc gì?"

" Oa Tiểu Thư biết rõ lòng hoàng thượng đối với người thế nào, người cùng Tất Duy công tử rời đi cũng đã lâu. Hoàng thượng nóng lòng muốn gặp cũng không phải lạ."

" Minh Nguyệt nào dám mơ tưởng được hoàng thượng có lòng yêu thương, xin công công đừng nói vậy."

Lý công công lắc đầu thở dài, làm hành động mới nói: " Hoàng thượng đang đợi người ở Gia Thương Trai, Minh Nguyệt tiểu thư mời."

Từ xa đã trông thấy Minh Nguyệt đến, Tịnh Phong vẫn như vậy chờ đến khi Lý công công thông báo: " Hoàng thượng, Minh Nguyệt tiểu thư đã đến."

" Được rồi, tất cả lui đi."

" Vâng, hoàng thượng."

" Minh Nguyệt khấu kiến hoàng thượng."

Tịnh Phong đi đến tự mình đỡ người đứng lên để nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, trên bàn mỹ vị đều đã được chuẩn bị: " Nếu chỉ có ta và nàng không cần làm những lễ tiết đó làm gì."

" Hoàng thượng, lễ tiết người không cần nhưng Minh Nguyệt không thể không tuân." Minh Nguyệt trước nay đối với Tịnh Phong đều là ôn hòa kính trọng, nàng đối với hắn có tình ai ai đều biết. Hoàng đế quan tâm Minh Nguyệt cũng không phải việc xa lạ, chỉ là giữa hai người đến hiện tại vẫn chưa có tiến triển thêm.

" Được rồi, nàng không muốn ta không ép nàng."

" Hoàng thượng, người triệu kiến Minh Nguyệt không biết vì cớ gì?"

" Chúng ta lâu ngày như vậy mới gặp lại, không có việc ta không thể gặp?"

" Minh Nguyệt không có ý đó."

Tịnh Phong điềm tĩnh đặt lên bàn một chiếc hộp nhỏ rồi mở ra, bên trong là cây trâm ngọc tinh xảo hình cánh sen: " Trong số cống phẩm lần này ta tự xem nó rất hợp với nàng...!"

" Minh Nguyệt không dám nhận."

Đối với thái độ càng thờ ơ của Minh Nguyệt làm Tịnh Phòng nổi giận đem cả hộp gấm và trâm cài ném ra xa: " Thật ra nàng hôm nay thế nào? Từ lúc đến vẫn cứ tỏ ra không vừa ý trẫm?" Tịnh Phong nóng giận thay đổi cách xưng đối với Minh Nguyệt. Hoàng Đế là người thế nào? Hắn đối người người không có tình cũng không có oán, không có thân cận cũng không có xa cách, chỉ riêng hai người là Minh Nguyệt hắn luôn ôn hòa đối đãi, hiển nhiên chỉ một cái tri phủ tiểu thư mà không ai dám đắc tội. Người còn lại chính là Ảnh Nguyệt bị hắn xem như cỏ rác mà chả đạp, người lúc nào cũng chỉ nhìn hắn vì hắn lại chịu đủ mọi lời cay độc.

" Hoàng thượng, người lần này khiến lại khiến nhị ca vào chỗ chết. Ngươi như vậy có phải hay không?" Minh Nguyệt không vì sự tức giận của Tịnh Phong mà nhận lỗi ngược lại thái độ không quan tâm từ lúc đến lại thay đổi: " Chẳng phải người đã đáp ứng Minh Nguyệt không khó dễ nhị ca nữa?"

" Hắn?" Oa Ảnh Nguyệt: " Nàng là vì hắn mà trút giận lên trẫm?"

" Minh Nguyệt nào dám khi quân phạm thượng." Minh Nguyệt bình tĩnh trả lời mà không nhìn hắn.

" Hắn thân nam nhân lại vì ganh ghét tranh đua dùng trò tiểu nhân ra tay hãm hại Lâm Thúy, nàng bảo trẫm làm sao tha cho hắn."

" Nhị ca thật sự làm vậy?" Minh Nguyệt một chút ngần ngại.

" Minh Nguyệt, nàng đã quên hắn đối xử với nàng như thế nào? Nàng vẫn còn vì hắn mà cầu tình?"

" Nhưng.....huynh ấy là nhị ca của Minh Nguyệt."

" Hắn chỉ là một kẻ không rõ thân thế mà thôi. Hắn lấy đi thân phận và địa vị của nàng, không cùng nàng có chung huyết thống như thế nào lại là nhị ca?"

Minh Nguyệt không thể trả lời cuối cùng đành im lặng, nét buồn phiền trên gương mặt động lại khi nhớ tới biểu hiện của Minh Loan đối với mình: " Nhưng người cũng không thể chỉ vì vậy mà làm khó huynh ấy như vậy, nhị ca từ nhỏ được phụ mẫu yêu thương, hoàng thượng lại bắt huynh ấy một mình vào cung thì thật quá đáng."

" Đó là lỗi của hắn." Hắn dám quên ta, hắn có thể quên ta, ta sẽ khiến hắn phải hối hận.