Chương 22

Tử Phiên ngạc nhiên khi người hôm nay xuất hiện cùng Huyễn Uyên không phải là Uyễn Quân mà lại là Oanh Thúy, hắn liếc nhìn vẻ mặt khó coi của đệ đệ mình xong lại muốn thở dài. Hôm qua vừa trở về thì nghe hai vị tộc trưởng muốn bàn đến chuyện giao ước khiến Âu Khắc nổi giận, hắn đã phải hết sức cản mới ngăn được tên đệ đệ làm loạn. Vậy mà hôm nay còn gặp phải tình trạng này, Tử Phiên đành phải gượng cười: " Oanh Thúy cũng đến sao? Từ sau tế lễ sông Kinh Thủy mới gặp lại nhỉ.....còn Uyễn Quân hôm nay không có đến?"

" Đệ ấy không muốn đến!"

Tuy trả lời Tử Phiên nhưng mắt nàng vẫn nhìn về Âu Khắc khiến hắn cũng không biết phải nói thêm gì, Huyễn Uyên cũng cảm thấy không vui nên kéo hắn sang chỗ khác: " Huyễn Uyên?"

" Muội không thích đại tỷ."

" Sao cơ...?"

Huyễn Uyên nét mặt có phần muốn khóc: " Đêm qua lúc tỷ ấy trở về đã nói chuyện cùng Uyễn Quân, muội không biết họ nói gì nhưng huynh ấy đã khóc đó. Uyễn Quân hôm nay cũng không chịu đến mà nói để đại tỷ đưa muội đi, chắc chắn là do tỷ ấy làm Uyễn Quân không vui."

" Thôi nào...!" Tử Phiên mỉm cười: " Chúng ta vẫn cứ để xem thế nào đã được không?"

"...!"

" Y đang ở đâu?"

Oanh Thùy nghe hiểu Âu Khắc đang muốn hỏi gì nhưng nàng lại nói sang chuyện khác: " Huynh chắc cũng nghe đến việc phụ thân chúng ta muốn nói sẽ ước định cho Huyễn Uyên và Tử Phiên, còn có ta và h...!"

" Ta hỏi cô y đang ở đâu?" Âu Khắc trở nên thiếu kiên nhẫn mà lớn tiếng.

" Huynh tại sao phải quan tâm đệ ấy nhiều như vậy....thật ra ta đã làm gì khiến huynh phải tránh xa ta...!"

"......!"

Oanh Thúy nhớ lại, từ trước khi tế lễ sông Kinh Thủy nữa....nàng rất lâu sức khỏe mới được hồi phục liên muốn giống như đệ muội có thể thoát ra phía bên ngoài khung trời kia, khi ở trong rừng lại vô tình khiến chân bị thương. Chính khi đó nàng đã gặp Âu Khắc, hắn không chỉ băng lại vết thương mà còn cõng nàng trở về lãnh thổ của Vĩnh Khuôn. Dù lúc đó không biết người này là ai nhưng nàng lại không thể quên được, lần thứ hai gặp lại khi Âu Khắc đến tộc Vĩnh Khuôn cùng với tộc trưởng Ất Khinh. Nàng đã nghĩ mình có thể nói với hắn những suy nghĩ của mình nhưng Âu Khắc lại ra vẻ xa lạ không muốn tiếp nhận, rồi ngay cả lúc gặp lại ở buổi tế lễ hắn cũng vờ như nàng không tồn tại: " Tại sao huynh cứ phải xa lánh ta....ta chỉ muốn...muốn được."

" Vì ta không muốn để cô ôm hy vọng quá nhiều."

" ....!"

" Khi cô nói ra tình cảm của mình ta không tiếp nhận và tránh xa vì không muốn sẽ có một ngày lạnh lùng từ chối, nhưng nếu việc đã kéo dài đến lúc này ta cũng sẽ nói."

" Âu Khắc."

" Người mà ta nhận định sẽ dùng tính mạng bảo vệ cả cả cuộc đời này không phải là cô, Oanh Thúy."

Đã đoán trước được nhưng Oanh Thúy vẫn không thể ngăn được sự đau đớn trong lòng mình lúc này, hai mắt nàng đỏ lên: " Tại sao....ta mới là người sẽ cùng huynh...!"

" Ta sẽ không đồng ý chuyện này đâu."

" Huynh...!"

Âu Khắc thẳng thừng: " Đương nhiên nếu chỉ cần nghe lời trưởng bối mà thành thân cùng cô cũng không vấn đề gì, cho dù vậy thì người mà ta muốn nhận định cũng không thể thay đổi được. Nhưng ta sẽ không làm vậy vì ta không muốn phải nhìn bất cứ ai khác ngoài y cả."

Tử Phiên đứng một bên nghe cũng cảm thấy đau lòng thay người con gái này, nghe những lời như vậy từ người mình thích đúng là không dễ chịu chút nào. Đột nhiên Huyễn Uyên từ trong lòng hắn lại đi đến gần nắm lấy cổ tay Âu Khắc: " Huyễn Uyên."

Nàng tươi cười kéo kéo tay Âu Khắc: " Uyễn Quân chạy vào trong cánh rừng phía tây Vĩnh Khuôn rồi, đi dọc theo bờ sông Hàn huynh sẽ tìm thấy."

" Y làm gì ở đó?"

" Mỗi khi không vui huynh ấy đều sẽ chạy đi như vậy để khóc một mình mà."

" Cái tên này thật là...!" Âu Khắc chặc lưỡi một câu liền vượt qua Oanh Thúy chạy đi mất.

Tử Phiên ôm lấy Huyễn Uyên bế lên: " Nếu muội đã biết vậy tại sao không chịu nói ngay từ đầu?"

" Muội nghĩ Uyễn Quân buồn cũng có thể là do Âu Khắc nên không muốn nói thôi mà...!"

" Muội đúng là đáng sợ hơn ta nghĩ đó.....!"

" Tại sao chứ?....tại sao ngay cả muội cũng..." Đột nhiên Oanh Thùy quát lớn làm cả hai ngạc nhiên, nàng siết chặt nắm tay: " Ngay cả muội cũng chỉ nghĩ cho Uyễn Quân, vậy còn ta thì sao chứ?.....ta mới là người gặp Âu Khắc trước.....ta mới là người yêu huynh ấy trước vậy thì tại sao?"

Huyễn Uyên giống như sợ hãi mà rút sâu vào lòng ngực Tử Phiên, hắn vỗ vỗ lưng nàng rồi mới nhẹ giọng: " Không thể dùng những thứ đó để so sánh, đơn giản vì Uyễn Quân mới là người khiến đệ ấy bận lòng."

" Tõm.....Tõm...!" Sâu trong cánh rừng nơi có dòng sông Hàn chạy qua Uyễn Quân cứ liên tục ném đá xuống sông. Mặt hài tử đáng yêu ướt nước mắt, miệng thì mắng chửi cho hả giận: " Đồ khốn, đồ xấu xa......ta ghét huynh."

" Rì rào...!" Mắng lâu như vậy mà từ đầu đến cuối cũng chỉ có tiếng nước cùng tiếng cây rừng trả lời mình, ít nhiều cũng bớt khó chịu trong lòng.

" Ta còn lâu mới thèm gặp cái đồ khốn như huynh nữa...ta sẽ ném đi hết cho xem!" Uyễn Quân tức giận tháo ra chiếc vòng có đính thủy ngọc mà Âu Khắc đeo cho mình vung tay muốn ném đi: " Ta không thèm cái thứ này nữa.....!" Tay vừa giơ lên thì cậu lại ngừng lại: " Nhưng mà lỡ ném đi rồi Âu Khắc lại giận ta thì sao?"

" roạt..."

" A...!" Đúng lúc đang phân vân thì không ngờ cậu lại bị trượt tay làm chiếc vòng vụt một cái bay xuống giữa lòng sông, Uyễn Quân phát hoảng lập tức nhào xuống muốn lấy lại: " Vòng tay của ta...!"

" Uyễn Quân, ngươi làm gì vậy?"

Đột nhiên bị ôm lấy kéo lại Uyễn Quân ngạc nhiên: " Âu Khắc?"

" Ngươi điên rồi sao, muốn làm trò gì vậy hả?"

" Ta....ta không...!" Chợt nhớ đến thứ quan trọng hơn cậu liền cố sức đẩy người ra: " Buông ta ra đi....cái vòng tay rơi xuống sông rồi."

" Vòng tay?"

" Vòng huynh tặng cho ta...ta không thể để mất được.... nó rất quan trọng."

" Ngươi đứng yên đây cho ta." Âu Khắc lớn tiếng làm Uyễn Quân sợ đến không dám nhúc nhích, hắn buông cậu ra rồi cởi ra áo ngoài nhảy xuống lòng sông, nước sông dù sâu và chảy mạnh nhưng vòng tay thủy ngọc cũng không thể bị trôi đi, chìm xuống đáy vẫn sẽ phát sáng nên ngay lập tức hắn đã tìm thấy.

Lo lắng đứng nhìn khi vừa thấy Âu Khắc ngoi lên mặt nước Uyễn Quân mừng rỡ chạy lại gần: " Âu Khắc, huynh lên đi. Nước sông Hàn lạnh hơn nhiều so với những dòng sông còn lại đấy."

" Ngươi đúng là rất biết cách tìm thêm phiền phức cho ta." Âu Khắc lên bờ vừa nói vừa đeo lại vòng tay cho Uyễn Quân.

Xem cả người hắn ướt sũng mà cậu cảm thấy hối hận, mà òa lên khóc: " Xin lỗi....ta không cố ý đâu, huynh đừng ghét ta....xin lỗi!"

" Xin lỗi!" Âu Khắc ôm lấy Uyễn Quân vào lòng: " Xin lỗi vì làm ngươi khóc."

" Âu Khắc?"

" Ta mới là người không đúng, lẽ ra ta phải nói với ngươi ngay từ đầu mới phải." Hắn nhẹ buông ra người trong lòng rồi hôn lên môi cậu: " Rằng ngươi mới chính là người mà ta muốn bảo vệ cả đời này."

" Huỳnh....!"