Chương 37

Lâm Thùy đang đọc sách thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn, nàng nhăn đôi mày liễu bỏ sách xuống: " Có chuyện gì lại ồn ào như vậy?"

"...!"

Cứ tưởng sau câu hỏi của mình Linh Tâm sẽ lập tức vào báo lại nhưng không thấy người đến mà những tiếng ồn bên ngoài cũng im bật, nàng nghĩ ngợi không biết xảy ra chuyện gì: " Linh Tâm, ngươi có bên ngoài hay không?" Vẫn không có tiếng đáp lại, nàng đứng lên đi ra khỏi tẩm phòng của mình thì hoảng sợ khi nhìn thấy thị vệ và cung nữ bên ngoài đều đã bị đánh ngất: " Đây là...người đâu!"

" Xin đừng lớn tiếng."

"Á...!"

" Huyễn Uyên....là thần!" hắn xuất hiện làm Lầm Thùy phát hoảng mà hét lên thì đưa một ngón tay lên miệng ra ý ngừng lại: " Đừng la, thần là Đương Kỳ đây."

" Đương...!" Sau một lúc hoàn hồn Lầm Thùy ngạc nhiên: " Đương Kỳ là ngươi?....đúng là ngươi rồi."

Nhìn trước sau một hồi Đương Kỳ mới kéo theo Lâm Thùy trở lại vào trong: " Nơi này là hoàng cung, thần chỉ muốn nói chuyện cùng người một lát nên tốt nhất đừng để ai thấy."

" Ngươi tại sao lại ở đây, ngươi cũng nhớ mọi chuyện...vậy...vậy ngươi biết Uyễn Quân đang ở đâu hay không?"

" Không phải người đã gặp Vương tử rồi sao?"

" Ta gặp...nhưng...!" Lâm Thùy ngừng lại rồi khẳng định lời mình: " Thật sự là Ảnh Nguyệt?"

"...!"

" Nhưng....nhưng huynh ấy không giống với trước kia...!"

Đương Kỳ mỉm cười: " Trải qua kiếp luân hồi nếu ngoại hình có thay đổi cũng không có gì là lạ."

" Nhưng không phải cả ta và ngươi đều giống như trước không thay đổi...mà chuyện đó cũng không quan trọng, ta phải lập tức đi gặp huynh ấy."

" Vương tử không còn nhớ gì cả!"

" Sao...!" Lâm Thùy vừa quay lưng đã ngừng lại: " Không nhớ là ý gì?"

" Vương tử không có những ký ức của mình khi là Uyễn Quân, nói đúng hơn ngươi hiện tại tuy cùng một linh hồn nhưng lại chỉ là Oa Ảnh Nguyệt mà thôi."

" Không thể nào, lần trước gặp huynh ấy còn gọi ta là Huyễn Uyên!"

"...!"

" Thật sự là không nhớ sao?"

Đương Kỳ lắc đầu: " Tộc trưởng muốn thần phải luôn bảo vệ những nhi tử của ngài, ban đầu thần đã nhận ra nhưng không biết Huyễn Uyên có nhớ chuyện trước kia hay không nên đã âm thầm bảo vệ người và Vương tử. Bây giờ đã biết được Tử Phiên công tử hiện đang ở Phụng Luân, vậy người có muốn đến đó hay không?"

" Tử Phiên đang ở Phụng Luân quốc?"

" Thần cũng chỉ mới biết được chuyện này khi gặp lại Âu Khắc công tử cách đây không lâu mà thôi."

"...!"

Tịnh Phong đột nhiên biến mất cùng Ảnh Nguyệt lúc này lại đang ở ngay đại sảnh của Oa phủ, thấy hắn một mình quay trở lại Minh Nguyệt thoáng một nét an tâm. Nàng vừa mừng rỡ muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì thì lại bị Tất Duy cướp lời: " Hoàng..."

" Ngươi đã đưa Ảnh Nguyệt đi đâu?"

"...!" Tịnh Phong không trả lời nhưng lại dùng ánh mắt sắc lạnh đến dọa người đối diện với Minh Nguyệt, hắn bước nhanh lại giật mạnh cổ tay nàng: " Tất cả chuyện này đều do ngươi gây ra?"

" A....hoàng thượng...." Minh Nguyệt bị kéo mạnh khiến chân mình va đập vào ghế mà kêu lên: " Người làm gì vậy, người khiến ta đau đấy."

" Làm gì? Đó là thứ mà trẫm cần hỏi ngươi mới phải."

Tất Duy nhận ra cái kéo tay của Tịnh Phong không nhẹ làm Minh Nguyệt phải nhăn mày chịu đau: " Ngươi lại đang làm gì? Còn không mau buông tay muội ấy ra thì đừng trách ta."

" Hoàng thượng...tay của ta!"

" Ngươi đau sao? Chỉ với những điều ngươi làm như thế này không phải vẫn chưa đáng là gì." Hắn lạnh lùng hất tay khiến Minh Nguyệt bị đẩy ngã té xuống nền đất. Chưa đợi Tất Duy kịp tức giận Tịnh Phong lại tiếp: " Trẫm đã từng nói qua, ngươi tốt nhất đừng để trẫm biết mình có làm gì tổn hại y. Ngươi không những không để vào tai mà còn dám qua mặt cả hoàng đế Long Thuận trẫm?"

" Người....đã nhớ lại?"

" Chỉ vì tiện nhân như ngươi khiến trẫm đã làm những chuyện không thể nào tha thứ được với y, khốn kiếp!"

" Hoàng thượng...Minh Nguyệt.....Minh Nguyệt chỉ là vì....!"

" Đây là chuyện gì?" Tất Duy ngạc nhiên: " Tịnh Phong ngươi nói vậy nghĩa là sao?"

" Tại sao ngươi không hỏi muội muội tốt của mình, còn không phải chính cô ta đã gây ra tất cả?"

" Minh Nguyệt, hắn nói vậy là ý gì?"

"Đại ca...muội...!" Minh Nguyệt run lên sợ hãi, nàng sợ bị phát hiện tất cả...nàng sợ lại sẽ bị bỏ rơi. Nàng không muốn tiếp tục cuộc sống trước đây, mỗi khi nhớ lại những ngày đó nó không khác nào địa ngục tăm tối. Minh Nguyệt nức nở lôi kéo vạt áo Tịnh Phong: " Hoàng thượng...thật sự là do ta, ta không nên khiến người quên đi nhị ca...ta không nên khiến người lầm tưởng ta mới chính là huynh ấy, ta biết mình không đáng để tha thứ nhưng tất cả những việc này đều là.....là do Bình Cung..."

" Bình Cung?"

Xem Tịnh Phong có một chút hứng thú nàng giống như tìm được một đường thoát mà cố gắng giải thích: " Phải...chính là hắn, hắn cũng giống như Uẫn Lân ở tại Oa gia theo Kinh bá bá học y. Hắn là người nói với ta có thể khiến người thích ta....ta không nghĩ cách hắn làm lại là bỏ thuốc người, lúc đó ta thật sự không biết nên mới đồng ý."

" Ngươi không biết?" Tịnh Phong bóp mạnh cằm Minh Nguyệt nâng lên để đối diện với mình, trong mắt hắn không còn vẻ ôn nhu đối với nàng mà chỉ có vẻ khinh bỉ tột cùng: " Ngươi nói mình không biết vậy thứ trà mỗi đêm ngươi mang đến cho trẫm, ngươi dám nói một lần bản thân cũng không biết bên trong có chứa gì khác lạ hay không?"

" Ta...!" Minh Nguyệt giật mình muốn tránh đi ánh mắt của Tịnh Phong, hắn ngay cả việc này cũng biết: " Ta...!"

" Thế nào, không còn gì để nói?"

" Ta....hoàng thượng, tất cả những gì ta làm chỉ là vì ta quá yêu người mà thôi. Trong mắt người từ đầu đến cuối chỉ có một mình Ảnh Nguyệt..." Minh Nguyệt khóc nấc để nước mắt không ngừng rơi xuống: " Ta nhìn thấy sự yêu thương của người sủng nịnh của người với hắn mà lúc nào cũng ghen ghét...ta chỉ ước một lần thôi được thay thế vị trí đó nhưng tất cả rồi thì sao chứ? Hắn mới chính là người đang sống ở vị trí vốn thuộc về ta."

" Thì ra lý do khiến Tịnh Phong quên đi Ảnh Nguyệt tất cả đều là do muội làm?"

" Không chỉ với ta." Tịnh Phong hất tay Minh Nguyệt đang níu lấy mình ra: " Ngay cả nguyên nhân khiến Ảnh Nguyệt bị mất trí nhớ cũng là do cô ta."

Tất Duy nhìn Minh Nguyệt trông thật thê thảm ngồi dưới nền đất rồi trầm giọng: " Những gì hắn nói có phải sự thật hay không?"

" Là thật thì đã sao chứ? Muội chỉ lấy lại những thứ thuộc về mình...những gì muội làm không có gì là sai trái!"

" Ngươi....!"

" Nữ nhân ngu xuẩn." Tịnh Phong nhếch môi cười khinh bỉ: " Ngươi cho rằng sau khi làm tất cả chuyện này bản thân đã có thể hiển nhiên thay thế vị trí của y?"

" Ta không có sai, không có. Ngay từ đầu nếu hắn không cướp đi vị trí của ta...nếu không có hắn thì người xuất hiện bên cạnh người lúc nhỏ là ta chứ không phải hắn...." Minh Nguyệt ngước mặt nhìn Tất Duy, nàng vương tay muốn cầu xin sự đồng tình từ hắn: " Đại ca...huynh hiểu mà phải không, huynh tin muội...!"

" Đừng chạm vào ta."

"...!"

" Ta đã nói có thể bao bọc và che chở cho ngươi, nhưng chỉ cần ta biết ngươi làm chuyện gì tổn thương đến Ảnh Nguyệt...ta nhất định sẽ không tha thứ!"

" Đại ca...!"