Chương 6

" Này này!" Ảnh Nguyệt lôi kéo vạt áo người kia.

" Chuyện gì?"

Đôi mắt to tròn nhìn hắn, hai tay vươn lên chờ đợi Ảnh Nguyệt chu miệng: " Ngươi bồng ta đi!"

".....!"

Cả đám cung nữ phía sau nghẹn đến không dám thở mạnh, vị công tử này đúng là không biết mình đang đùa với ai. Tứ hoàng tử kiêu ngạo là thế, hắn sẽ chẳng để yên khi bị một tiểu tử ra lệnh như vậy.

Tịnh Phong nghiêm mặt cúi đầu nhìn tiểu hài tử vẫn không có chút phòng bị nào đưa tay chờ hắn: " Vì sao?"

" Ta đi cùng ngươi lâu như vậy rồi, chân ta mỏi lắm."

Một tiểu oa nhi dám ra lệnh cho hắn? Tịnh Phong nhăn mày: " Vậy ngươi không cần đi nữa."

" Nhưng ta muốn đi!" Ảnh Nguyệt mắt lại rưng rưng, nước mắt chỉ chực chờ mà trào ra.

Hướng đám cung nữ Tịnh Phong có phần chần chừ, hắn đường đường tứ hoàng tử không thể hạ mình làm vậy nhưng khi thấy nước mắt tiểu gia hỏa kia sắp òa ra thì hắn lại dẹp luôn sĩ diện của mình qua một bên bế cậu lên: " Như vậy vừa ý ngươi rồi chứ?"

" Chúng ta đi thôi, đi lấy ngọc của ngươi."

Cung nhân mặt mày xanh mét đoán mò không biết có phải hôm nay tứ hoàng tử uống nhầm thuốc rồi hay không.

" Hì hì." Ảnh Nguyệt thích thú đùa nghịch lọn tóc trước ngực Tịnh Phong.

Hành động của tiểu gia hỏa này đáng ra phải phạm đại kỵ của hắn, nhưng không hiểu sao vào mắt Tịnh Phong lúc này chỉ còn thấy là đáng yêu: " Tên của ngươi là gì?"

" Ảnh Nguyệt, là Oa Ảnh Nguyệt."

" Vậy ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Nguyệt."

" Được!" Ảnh Nguyệt cười híp mắt, mặc kệ gọi là gì, hiện tại chỉ cần lấy được ngọc đai của kẻ ngốc này là cậu thành công rồi.

Tịnh Phong thừa biết cái gương mặt đắc ý của Ảnh Nguyệt là đang có ý đồ gì, chỉ có ai mới ngốc nghếch bị hắn lừa muốn giữ luôn làm vật cưng mà cũng không hay biết đây?

Nhìn mảnh ngọc khắc chữ Phong đung đưa trước mặt Ảnh Nguyệt không chừng chừ mà chụp lấy nhưng lại bị kẻ nào đó thu lại, cậu ấm ức xòe ra bàn tay nhỏ: " Cho ta."

Tịnh Phong đưa ngọc lên cao: " Tại sao?"

" Ngươi nói mà không giữ lời?"

" Cho ngươi cũng được, nhưng ngọc đai của hoàng tử ngươi muốn lấy cũng cần phải cho ta một chút lợi ích. Phải biết nghe lời của ta!"

" Được, chỉ cần ngươi cho ta." Ảnh Nguyệt nhanh chóng đồng ý chỉ sợ hắn muốn đổi ý.

" Được rồi." Tịnh Phong mỉm cười cúi xuống tự mình mang ngọc vào đai lưng cho Ảnh Nguyệt: " Tiểu Nguyệt, nói phải giữ lời."

" Đương Nhiên!" Ảnh Nguyệt thích thú nhìn ngọc lại bị Tịnh Phong bế lên: " Ân, bỏ ta xuống. Không cần người bồng ta nữa."

" Ta muốn."

" Nhưng ta không muốn."

" Ngươi không nghe lời ta?"

Mắt nhìn Tịnh Phong muốn lấy lại đồ đã cho Ảnh Nguyệt nhanh tay dấu luôn ngọc đai vào tay: " Được mà, ngươi muốn là được."

" Ngoan lắm."

Lấy được thứ mình muốn Ảnh Nguyệt vừa về đến đã chạy đi khoe khắp nơi: " Ngươi xem, xem đi."

" Đây thật sự là ngọc đai của hoàng tử?"

" Đúng vậy."

" Không thể nào."

" Ngươi không tin?? Ngươi nhìn đi còn có chữ mà....ngươi không tin chúng ta sẽ vào cung hỏi hắn."

" Thôi được rồi thiếu gia, cho dù không phải ngọc của hoàng tử thì cái của lão gia mua cho người chẳng phải đã rất đẹp rồi sao?"

Ảnh Nguyệt kéo tay Uẫn Lân: " Nhưng bọn chúng nói ngọc của ta không bằng của hoàng tử."

Tay không ngừng phân ra các loại cỏ thuốc Uẫn Lân thân hình ốm nhỏ nhỏ trả lời: " Thiếu gia không cần quan tâm bọn chúng nói gì, họ chỉ là ganh tỵ với người thôi."

" Nhưng đây thực sự là của hoàng tử mà, mọi người đều gọi hắn như vậy. Ngươi đừng làm nữa được không? Xem qua một chút đi."

" Thiếu gia, Uẫn Lân thật đang bận lắm. Hôm nay phải học hết tên của các vị thuốc ở đây. Người cứ làm phiền như vậy lúc nào mới xong đây?"

Bị bỏ qua một bên Ảnh Nguyệt không hứng thú quay đi thì thấy một bóng hình nhỏ núp ngay góc cửa lén lén nhìn mình: " Minh Nguyệt?"

Biết mình bị phát hiện muốn chạy đi thì Ảnh Nguyệt kéo lại, cô bé mặt lắm lem y phục cũ nhiều chỗ khâu vá cúi đầu: " Thiếu...thiếu gia."

" Sao lại chạy? Ngươi làm gì ở đây?"

" Thiếu gia....xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi sẽ đi làm việc ngay."

Nhìn mấy vết bầm tím trên tay Minh Nguyệt Ảnh Nguyệt nhíu mày: " Có phải Mỹ Mỹ lại đánh ngươi hay không?"

" Không....không có."

Minh Nguyệt là nữ nhi nữ hầu của mẫu thân cậu, Minh Nguyệt cùng cậu có chung một ngày sinh, đêm đó lại xảy ra hỏa hoạn trong phủ vô cùng náo loạn. Cuối cùng khi tất cả đã ổn định mà không có tổn thất gì lớn, Phụ thân cậu cho rằng đó là điều may mắn nên cũng tự mình đặt tên cho Minh Nguyệt. Chỉ là cuộc sống của họ không giống nhau, câu được phụ mẫu yêu thương xem như trân bảo thì Minh Nguyệt bị mẫu thân hành hạ phụ thân cũng không quan tâm đến: " Ta đến nói với Mỹ Mỹ không được đánh ngươi nữa."

" Không." Minh Nguyệt lắc đầu: " Người làm vậy tôi sẽ càng bị đánh nhiều hơn."

" Tại sao?"

Minh Nguyệt im lặng không trả lời thì một người khác chen vào đẩy Ảnh Nguyệt ra: " Còn hỏi tại sao nữa, không phải là tại ngươi?"

Nhìn kẻ kia Ảnh Nguyệt tức giận: " Bình Cung, ngươi dám đẩy ta? Ta sẽ nói với phụ thân."

" Người là thiếu gia mà, muốn gì không được. Minh Nguyệt chỉ vì cái tên giống người một chút đã bị mẫu thân hành hạ, còn người vẫn đi hỏi tại sao?"

" Ngươi!" Bình Cung cũng giống như Uẫn Lân, đang theo Kinh bá bá học y. Hắn khác với Uẫn Lân mà lúc nào cũng ghét cậu ra mặt: " Tại sao lại tại ta chứ."

" Mẫu thân muội ấy nói muội ấy không xứng với cái tên đó, chỉ làm mất mặt Oa phủ, thấy mặt là muốn đánh, nói ngươi mới là châu là ngọc ngươi nói không tại ngươi thì là ai?"

" Làm sao ta biết chứ, tên là do phụ thân cho mà....!"

" Được rồi." Tiếng ồn khiến Uẫn Lân không thể tập trung đánh lên tiếng: " Thiếu gia, người không cần cãi nhau với hắn. Nếu không trở về phòng nhanh sẽ không kịp cùng phu nhân đi dự lễ."

" Phải rồi, ta phải đi đây."

" Còn ngươi Bình Cung, đừng lúc nào cũng kiếm chuyện với thiếu gia, ngươi hôm nay còn không học được gì, không nhanh ta chắc chắn sẽ vượt qua ngươi."

" Ngươi muốn thắng ta? Đừng có mơ." Bình Cung đi thẳng đến chỗ để thuốc.

Uẫn Lân nhìn Minh Nguyệt đứng đó cũng không nói gì, cô ngập ngừng một lát rồi bỏ chạy đi.