Chương 61

" Uyễn Quân, ngươi làm sao rồi?"

Uyễn Quân chỉ nhớ ra mình vì quá hoảng sợ vì đột ngột phải đối mặt với Oanh Thúy ở đời này, khi nhìn thấy Âu Khắc y ngoài tựa vào hắn đã không còn nghe hay thấy những gì diễn ra xung quanh, đến khi tỉnh táo thì đã thấy mình lại trở về Phi Phong điện: " Âu Khắc?"

" Ta ở đây!"

Ngồi trên giường đảo mắt tìm kiếm một lần y mới lên tiếng hỏi: " Vừa rồi, người đó là Oanh Thúy?"

"...!"

" Ta không có nhìn lầm?"

" Ngươi không có nhìn lầm."

" Ta...!" Nghe lời xác nhận càng khiến cơ thể trở nên lạnh buốt, Uyễn Quân co người lại hai tay ôm chính mình: " Ta không muốn nhớ lại chút nào...bị chính tay tỷ tỷ ruột vùi mình xuống bên dưới dòng nước dữ đó, ta thật sự không có cách nào để thoát khỏi...!"

" Uyễn Quân." Âu Khắc cúi người trước mặt Uyên Quân nhẹ nhàng ôm trọn lấy y như thể muốn trấn an: " Đừng lo, ta sẽ không thể ai có thể hại ngươi một lần nữa. Những ký ức đáng sợ lúc đó, hãy cứ quên nó đi được không?"

"...!"

" Tin tưởng lần này ta có thể bảo vệ ngươi."

" Âu Khắc!"

Liên Chi bị nhốt bên trong ngục tối chỉ biết rút vào một góc để trốn tránh, nàng nhận ra người đó cùng với đôi mắt khát máu đó. Cảm giác lưỡi kiếm xé toạc thân thể trở thành ác mộng kinh hoàng mỗi đêm: " Không phải ta....không phải."

" Cạch....!"

" Á...!" Tiếng động mở cửa ngục bên ngoài làm Liên Chi giật mình la lên, nhìn người từ bên ngoài đi vào nàng thoáng ngạc nhiên.

Vừa hay người bị nhốt trong ngục, Huyễn Uyên đã đề nghị Tử Phiên để mình được gặp một lần. Nét mặt sợ hãi ở tình cảnh thảm hại như lúc này của người cùng với nàng và Uyễn Quân chảy chung một dòng máu khi xưa trở nên thật khó diễn tả, Huyễn Uyên lặng đánh giá lại nhẹ giọng: " Đại tỷ?"

" Ta..."

" Không ngờ sẽ còn có ngày sẽ gặp lại."

" Đừng có lại gần đây."

Liên Chi hét lên rồi lui mình vào thật sâu trong góc tường, Huyễn Uyên cũng không muốn tạo thêm áp lực cho cô mới ngừng lại ở nơi mình đang đứng: " Đây có thể là lần đầu tiên chúng ta gặp lại kể từ lúc muội đưa theo một số trẻ nhỏ ở tộc rời khỏi Vĩnh Khuôn...?"

" Ta...Ta không biết."

" Phải rồi...nói đúng hơn là trước lúc Uyễn Quân bị mang ra làm vật tế có phải hay không?"

"...!"

" Muội luôn cảm thấy thật trùng hợp tại sao phụ thân lại bị ngã xuống vực đến hôn mê bất tỉnh, nếu không những chuyện như vậy đã không xảy ra." Huyễn Uyên siết chặt tay: " Lúc muội quay trở về nơi đó ngoài một vùng đất chết đã không còn lại gì nữa, cho đến bây giờ muội luôn muốn một lần gặp lại để hỏi rằng đó có phải sự thật. Tỷ thật sự chỉ vì lòng ghen ghét của mình mà nhẫn tâm hại cả phụ thân và Uyễn Quân?"

" Ta...!"

" Oanh Thúy, hãy buông tay đi."

" Phụ thân, ngay cả người cũng nói như vậy...từ đầu ước định này là do ai muốn con thực hiện?"

" Âu Khắc không đồng ý với việc này, cho dù chúng ta tiếp tục muốn hắn lấy con thì sẽ thế nào? Người chiếm toàn bộ tâm trí hắn vẫn không phải là còn mà là Uyễn Quân...con thật sự vẫn muốn tranh giành với đệ đệ của mình?"

" Con không quan tâm kẻ đó là ai, ngay từ đầu...trước cả khi họ gặp nhau thì con đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ buông tay với tình cảm của mình...không bao giờ."

Huyễn Thái A dịu dàng xoa đầu nữ nhi của mình, từ nhỏ Oanh Thúy đã thiệt thòi rất nhiều vì cơ thể yếu ớt của mình, bây giờ lại phải nhìn những giọt nước mắt trên gương mặt này ông cũng vô cùng khó chịu: " Thật xin lỗi, là lỗi của phụ thân. Ta cho rằng cần tìm một người để có thể chăm sóc con nên đã quá nóng vội mới khiến con phải chịu tổn thương nhiều hơn...Ta lý ra không nên tùy tiện định ước này cho con và Âu Khắc."

" Tùy tiện...định ước...?"

" Oanh Thúy, phụ thân chỉ...!"

" Đủ rồi, ta không muốn nghe nữa...!"

Vì một khắc nóng giận Oanh Thúy mạnh tay đẩy mạnh Huyễn Thái A lại vô tình đẩy chính người đã nuôi lớn mình ngã xuống vực thẳm, hình ảnh rõ nét đến tựa như chỉ mới diễn ra khiến Liên Chi run sợ lắc đầu: " Không phải...không phải ta."

" Chẳng lẽ thật sự tất cả đều là do tỷ làm hay sao?"

" Ta...!"

" Còn có Kha Ninh, Kha Xương, Đương Kỳ và cả Chân Viễn tất cả đều là do một mình tỷ hại chết...tại sao tỷ có thể nhẫn tâm và độc ác đến như vậy?"

" Hức....!" Liên Chi lắc đầu: " Xin lỗi...ta không biết gì cả...!"

" Tỷ không biết? Đều là những chuyện mình làm ra tỷ bây giờ cho rằng chỉ nói một câu không biết là xong?" Huyễn Uyên quay đi không muốn để người kia thấy mình đang khóc: " Chỉ cần nhớ đến cái chết của Uyễn Quân muội không có cách nào có thể tha thứ cho tỷ."

" Ta thật sự không biết...cứ luôn nhìn thấy những hình ảnh đó...ta nhận ra nữ nhân tàn ác trong mỗi giấc mơ đó chính là mình. Ta cảm thấy chán ghét nó, chán ghét gương mặt này...ta không muốn tin mình đã từng làm những chuyện như vậy."

" Oanh Thúy?" Huyễn Uyên ngạc nhiên vì những lời nói của cô ta có chút kỳ lạ.

" Cứ lập đi lập lại hết lần này đến lần khác ta biết đó không phải chỉ là giấc mơ...ta thật sự không muốn như vậy...bản thân lại từng là con người đáng sợ đó, gương mặt này...ta không muốn nó, ta không muốn là cô ta."

" Tỷ làm sao...!"

" Có thể là do con người của cô ta ở đời này đã hoàn toàn thay đổi."

Nghe tiếng trả lời Huyễn Uyên nhận ta hai người vừa đến: " Âu Khắc, Uyễn Quân?"

Nhìn thấy Âu Khắc càng khiến Liên Chi hoảng sợ hơn: " Á....đừng đến gần...đừng gϊếŧ ta."

" Uyễn Quân, thật tốt quá rồi...huynh cuối cùng cũng có thể gặp lại Âu Khắc. Hai người cuối cùng cũng nhận ra nhau rồi...!"

Uyễn Quân mỉm cười với Huyễn Uyên lại nhìn Liên Chi run sợ rút mình trong góc tối lạnh lẽo: " Huynh nói tỷ ấy đã hoàn toàn thay đổi là ý gì?"

" Chúng ta khi nhớ lại đều trở về chính con người mình khi xưa, nhưng tình trạng này của cô ta có thể là vì khi chuyển kiếp đã hình thành một nhân cách mới."

" Nhân cách mới?"

" Cũng giống như ngươi từng là Ảnh Nguyệt."

"...!"

" Chỉ khác ở chỗ khi ngươi nhớ lại, ngươi vẫn nhận ra mình chính là Uyễn Quân...ngươi biết và cảm nhận được mình đã từng trải qua những chuyện đó trong quá khứ. Còn cô ta, khi nhớ lại ký ức của mình lại chỉ giống như một người đang xem qua một cuộc đời xa lạ."

" Ý của huynh Oanh Thúy nhớ ra nhưng do nhân cách đã hình thành một con người mới khiến cô ta không nhận ra chính con người mình trong quá khứ, cũng giống như nghe kể một câu chuyện mà thôi?" Hắn không trả lời, xem dáng vẻ của Oanh Thùy lúc này Uyễn Quân bước gần đến thì bị Âu Khắc giữ lấy tay. Y nhận ra hắn lo lắng cho mình: " Không sao, có huynh ở bên ta cũng không còn sợ hãi không dám đối mặt nữa."

" ...!"