Chương 25: Thoải mái

• NATHAN'S POV

Tôi đi bộ đến quán bar tối hôm đó để lấy cái xe, đi cũng được nửa đườmg thì bắt gặp nhỏ Katy đang đi ngược hướng với tôi. Nó mặc cái quần short đen với chiếc áo thun, nhìn khác xa tối hôm đó thật. Nhỏ mang thêm đôi giày thể thao bình thường nữa chứ đéo phải giày cao gót. Cứ như hai người khác vậy ấy. Nó vẫy tay và hô lớn tên tôi như quen thân với tôi lắm vậy.

- Nathan!

Tôi nhìn nó, chẳng nói năng gì mà cứ tiếp tục bước đi rồi nhanh chóng cũng chạm mặt nó. Tự dưng nó khoác lấy tay tôi, tôi cũng chẳng bất ngờ lắm vì bọn phò này ve vãn đàn ông là chuyện thường.

- Mới sáng ra anh đi đâu thế?!

- Đi lấy xe chứ gì.

- Phải ha! Có cần em đi cùng không nè?

- Chẳng phải cô đi ngược hướng tới đó sao?

Con nhỏ bĩu môi, làm vẻ mặt nhõng nhẽo. Nhìn thì cũng khá dễ thương chứ không phải như mấy con teen so cute.

- Em chỉ đang đi kiếm gì ăn thôi, anh đi cùng em đi.

Thực ra bụng tôi cũng đói rã rời rồi, tôi cũng muốn kiếm gì ăn lót dạ. Con nhỏ khoác tay tôi, đung đưa hớn hở cứ làm như chúng tôi là một cặp không bằng. Con nhỏ mua hai cái bánh tortillas và hai ly café đem đi. Chúng tôi vừa đi vừa thưởng thức. Con nhỏ cái miệng nó cứ xoen xoét suốt, nhưng thật lạ là tôi chẳng thấy nó phiền như nhỏ Bren. Từng chữ, từng lời của nó đều cẩn thận làm vừa lòng tôi. Cứ như nó biết tôi thích nghe gì thích nói gì vậy.

Ăn xong cái bánh cũng là lúc chúng tôi tới được quán bar. Tôi không nói năng gì mà leo luôn lên xe. Con nhỏ đứng ngoài cửa sổ, tươi cười nói:

- Tối nay nhớ ghé quán em nhé! Em sẽ phục vụ anh hết mình luôn!

Thực ra tôi cũng không có hứng cho lắm, nhưng mà ở cạnh con nhỏ chẳng hiểu sao tâm trạng tôi được thoải mái ghê. Cứ như nó rất am hiểu về tâm lý vậy.

- Được.

Tôi nhanh chóng đạp ga rồi về, nhìn vào kính chiếu hậu con nhỏ vẫn đứng đó tươi xười vẫy tay theo xe tôi. Chẳng lẽ mấy đứa ngành đều như vậy sao? Mà cũng đúng, không hiểu được tâm lý khách hàng làm sao phục vụ được kia chứ.

Tôi vừa lái vừa suy nghĩ về nhỏ Bren. Nó cứ vô tư như vậy mãi làm tôi thực sự cũng chẳng biết tôi với nó có thể sống cùng nhau được không. Tôi cũng lo lắng liệu con nhỏ có giống như Ivy không nữa. Tôi thực sự chẳng biết có nên đặt niềm tin vào nó được không. Lỡ như con nhỏ cũng đột nhiên rời bỏ tôi tôi cũng chẳng biết lúc đó mình sẽ như thế nào nữa.

Vừa mở cửa phòng ra con nhỏ lại lao vào ôm tôi, ngày nào cũng gặp mà chả hiểu sao con nhỏ cứ hành xử như con nít vậy.

- Nay anh về sớm vậy? Anh kiếm được chỗ rồi hả?

Con nhỏ nhìn tôi, vẻ mặt hớn hở nhìn lạ gì đâu. Nhìn con nhỏ như vậy mà lòng tôi cứ vừa hạnh phúc vừa buồn, lo lắng lỡ như có chuyện gì xảy ra vơí nó nữa lại chẳng biết làm sao...

- Chưa. Nói chứ anh đi đâu cũng đều nguy hiểm cả, ở đây bây giờ cũng chẳng an toàn nốt.

Tôi thở một hơi dài thòong, đi vào nhà rồi ngồi phịch xuống, châm ngay điếu thuốc lên hút. Đột nhiên con nhỏ đi lại và ôm chầm tôi từ phía sau.

- Từ giờ em sẽ không làm khó anh nữa, anh cũng mãi đừng chán nản làm em cũng lo lắm.

Con nhỏ dễ thương quá xá, nhưng lòng tôi vẫn luôn tồn tại một nỗi sợ rằng người mình tin tưởng sẽ lại rời khỏi tôi một lần nữa.

- Này, có khi nào em sẽ rời khỏi anh không?

Con nhỏ nhìn chằm chằm tôi một hồi như tôi vừa nói cái gì ghê gớm lắm vậy.

- Sao anh lại nói như vậy?

Tôi tâm sự một tràng cho nó nghe rằng tôi lo lắng cho nó như thế nào, cuộc sống của tôi nguy hiểm như thế nào... Chẳng biết con nhỏ có chịu hiểu hay không nữa mà đột nhiên nó thốt ra mấy câu sến súa không chịu được làm tôi phì cười ra luôn.

- Thế ý em là cho dù có bất cứ thứ gì nguy hiểm cũng sẽ theo anh sao?

Con nhỏ gật đầu lia lịa, ôm chặt tôi hơn, mém xíu là nghẹt thở luôn rồi.

- Em có biết là chắc chắn tụi mình không thể là một gia đình bình thường không?

Tôi biết con nhỏ cũng muốn có một cuộc sống bình thường, tôi cũng muốn, nhưng chuyện đó chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra rồi. Cũng may mà con nhỏ hiểu được, thông cảm cho tôi, nhưng mà cái kiểu nói chuyện sến địch của nó làm tôi không khỏi mắc cười luôn ấy. Tôi đưa tay ra sau, ngắt má nó một cái. Nó cũng khúc khích mà cười. Rồi đột nhiên cái bụng đói tôi reo lên làm vỡ luôn cả bầu không khí.

- Anh đói rồi sao? Em làm cơm cho nhé?

Cũng phải, lâu lắm rồi tôi cũng chưa được ăn đồ con nhỏ đấu, cũng nhớ hương vị cũ lắm đấy chứ.

- Cũng lâu rồi không ăn đồ em nấu đấy.

Con nhỏ hí ha hí hửng chạy vọt vào gian bếp làm ngay luôn. Tôi thì cứ ngồi đấy châm thêm điếu thuốc nữa. Mở điện thoại lên mới nhớ cũng nên hỏi số điện thoại nhỏ Katy, nói chuyện với nó làm tôi cũng thấy thoải mái. Cũng chợt nhớ ra tối nay có nói với con nhỏ tới quán nó. Cũng chẳng thể để nhỏ Bren biết được kẻo nó làm làm rùm beng lên thì mệt.

Cầm điện thoại trên tay, lướt tới lướt lui để kiếm mấy cái chỗ ở mới mà chả được cái nào, đầu óc mệt mỏi dễ sợ. Tự dưng cái mùi gì thơm quá trời quá đất làm tôi buông cả điện thoại luôn, chả biết con nhỏ đang nấu cái gì nữa.

- Em làm cái gì đấy?

- Cơm thập cẩm Paella.

- WTF?! Là cái đéo gì?

- Cơm Tây Ban Nha thôi, em mới học được trên mạng đấy.

- Đừng cố đem anh ra thử nghiệm.

- Sẽ không đâu!

Gần một tiếng sau nó đưa chỉ duy nhất một tô cơm ra trước mặt tôi, nhìn hấp dẫn vcl mặc dù chả biết nó là cái giống gì. Ăn cũng ngon đấy chứ. Mà lâu lắm rồi tôi cũng chẳng nhớ nổi cái cảm giác được thưởng thức đồ ăn lạ nữa, đó giờ tôi toàn ăn ba cái món bình thường như mọi người hay ăn thôi, ăn cho có vậy đó, không cần ngon không cần bổ. Tôi ăn sạch bách quên luôn cả việc khen con nhỏ luôn. Tôi ở nhà cùng nó tới tận tối thì lại muốn gặp con nhỏ Katy.

- Anh ra ngoài có tí việc, em có gì cứ ngủ trước đi không cần đợi anh.

- Vậy anh đi cẩn thận, đừng say khướt nữa đấy!

Cũng lạ thật đấy, bình thường nhỏ sẽ cuống lên không ngừng hỏi tôi đi đâu, làm gì rồi.

- Rồi rồi.

Tôi mở cửa, vừa định bước đi thì con nhỏ níu ngay tay tôi lại. Thiệt chứ vừa nghĩ nó lạ, bây giờ chắc lại tính hỏi tôi đi đâu chứ gì.

- Nhớ về sớm nữa...

Tôi sững người một lúc. Thấy nhỏ cũng là lạ, mà cũng dễ thương thấy ớn. Tôi ôm con nhỏ, đặt lên trán nó một cái hôn rồi đi luôn.

Tôi phóng xe tới quán bar, vừa bước vào thì thấy con nảo Katy đang tiếp thằng nào đó, mà cũng kệ, đó công việc của nó mà. Nó thấy tôi rồi vẫy tay lia lịa. Nhỏ chạy tới ôm chầm lấy tôi, cái vẻ mặt hớn ha, chả biết sao nó lúc nào cũng có thể vui vẻ như vậy được nữa.

- Anh tới thật luôn hả?! Em cứ nghĩ anh chỉ đùa em thôi cơ.

Nhỏ Bren thì thơm chỉ mùi xà bông thôi, còn nhỏ này xức nước hoa đầy người luôn. Nói về độ ăn diện thì chắc chắn nhỏ Bren thua rồi. Tối nay con nhỏ mặc nguyên cái đầm đen hai dây bó sát rạt, cái đầm được cắt xẻ kiểu gì mà hở gần hết cả ngực con nhỏ, phần rốn phần lưng cũng chả tha luôn, cái đường xẻ đùi cao đến nỗi con nhỏ mà đung đưa chân mạnh một cái chắc lộ hàng hết luôn quá.

- Sao cô khỏi mặc đồ luôn đi?

- Anh này! Thế việc em không mặc gì với nửa kín nửa hở thì anh thích cái nào?

- Tôi chẳng ham.

Nói rồi tôi đi vào quầy kêu luôn đồ uống, con nhỏ lẽo đẽo theo tôi, cái cặp ngực to đùng cứ tưng tưng, đong đưa theo từng bước đi, từng cử chỉ của nó. Thiệt tình chứ bọn con gái nhìn thấy nhỏ này còn phải ngoái lại nhìn nữa chứ nói chi tôi. Con nhỏ uống cùng tôi quá trời quá đất, chỉ là lần này tôi không để say như trước nữa thôi.

- Cô thường làm lúc mấy giờ tới mấy giờ?

Mắt con nhỏ mở to ra, nhìn tôi chằm chằm rồi chúm chím cười.

- Đã muốn tìm hiểu em rồi à?

- Tò mò thôi.

- Thường thì em làm chín giờ đến tầm hai ba giờ em về, dĩ nhiên có thể làm thêm tới sáng.

- Làm cái đéo gì tới sáng?

Con nhỏ xích lại gần tôi, cái cặρ √υ" cứ đung đưa nhìn khó chịu vcl ra ấy, cái mặt thì ghé sát vào mặt tôi, thì thào:

- Anh có muốn biết không?

Tôi hiểu con nhỏ nói cái gì rồi, chỉ là tôi chả hứng thú với mấy vụ đó nhiều. Tôi để ý tới nó cũng vì nó biết cách làm tôi thoải mái hơn thôi.

- Cho xin.

Con nhỏ bĩu cái môi xuống, khoác tay tôi, cứ chà chà cặp ngực vào người tôi rồi làm cái bộ dạng nhõng nhẽo.

- Anh không thích em à?

- Không.

- Oaa anh phũ phàng thế!!!

Tôi mặc kệ con nhỏ, cứ cầm ly uống liên tục. Con nhỏ cũng bắt đầu uống luôn, nhưng mà mặt nó lúc nào cũng vui vẻ như vậy hết hay sao ấy. Nhìn nó tôi cũng thoải mái lây.

- Này khách hàng có được xin số điện thoại cô không?

Con nhỏ lại làm cái vẻ mặt đắc ý đó mà trêu chọc tôi.

- Anh muốn sao? Yêu em rồi chứ gì.

- Cho xin, nói chuyện với cô thấy khá thoải mái nên chỉ muốn hỏi liệu có thể nói chuyện với cô nhiều hơn không thôi.

Con nhỏ hớn hở đọc số điện thoại cho tôi. Đầu óc tôi giờ chẳng có nghĩ ngợi gì nữa, trống rỗng, thoải mái. Con nhỏ thiệt biết cách chiều người mà. Tôi cứ ngồi đấy tới khi tới giờ con nhỏ tan làm luôn. Con nhỏ khoác tay tôi, nhờ cho quá giang, tôi cũng chả có việc gì phải từ chối.

Con nhỏ ngồi trên xe cứ luyên thuyên suốt. Nhà con nhỏ cũng là một cái chung cư, cách chỗ tôi cũng có ba mươi phút đi xe.

- Tới rồi, xuống đi.

Con nhỏ chồm qua tôi lộ ra cái vẻ mặt dâʍ đãиɠ, tay thì cứ sờ sờ lên đùi tôi.

- Anh không vào sao?

- Không.

Nó lại bĩu môi, rồi đi xuống xe. Tôi cố gắng nhịn cười lại, mà lúc đó cái bộ dạng con nhỏ mắc cười thiệt. Nhỏ vẫy vẫy tay tiễn tôi, tôi cũng chạy một mạch về thẳng nhà luôn.

Chả biết nhỏ Bren có thức đợi tôi không hay ngủ luôn rồi, hi vọng là nó đang ngủ kẻo lại om sòm bên tai tôi nữa. Tôi nhẹ nhàng mở cửa ra, phòng tối hù, nguyên cái cục gì đó đen thùi lùi nằm ở giữa nhà, chắc nhỏ Bren đang chùm mền ngủ. Tôi nhẹ nhàng bước vào rồi đóng cửa lại. May mắn tôi chưa làm nó thức, người tôi cũng ngà ngà say, lại cảm thấy nóng hừng hực. Tôi cởi ngay cái áo, mở cái mền ra tính chui vào ngủ thì thấy cái dáng con nhỏ ngon đéo chịu được.

Thằng em bắt đầu ngỏng dậy đòi hỏi, tôi cũng nhẹ nhàng dùng tay sờ mó khắp người con nhỏ, mịn màng gì đâu ấy. Con nhỏ trở mình, chắc tôi lỡ làm nó tỉnh rồi. Nó ngóc đầu dậy nhìn tôi một hồi rồi lên tiếng:

- Anh về rồi hả?

- Anh làm em thức sao?

- Chứ còn gì nữa...

Nó nằm ạch xuống, chùm cái mền lại tiếp tục ngủ. Thằng em tôi đang sung mãn vầy thì sao mà tôi cũng có thể tha cho con nhỏ được chứ. Tôi tiếp mân mê cơ thể con nhỏ, nhẹ nhàng kéo cái quần thun nó xuống. Cái mu trắng muốt lộ ra, cái khe hồng hồng nhìn cưng hết sức.

- Em buồn ngủ lắm, anh không có say đó chứ?

Tôi chồm lên hôn một cái vào cổ con nhỏ, thơm dễ sợ.

- Anh đang rất tỉnh táo.

- Thế sao người anh lại toàn mùi bia không vậy?

Tôi tưởng nhỏ ngửi được mùi nước hoa của nhỏ Katy chứ, mém chết.

- Nồng mùi không có nghĩa là anh say đâu.

Mà thực sự do nhỏ Bren tôi mới hứng vậy chứ có gì khác đâu.

- Này, đã có chuyện gì à?

- Không, chỉ là nhìn em làm anh thấy hứng quá thôi.

Tôi chẳng muốn con nhỏ nói thêm gì nữa. Tôi ôm chầm lấy nó, mơn trớn khắp nơi, nhỏ cũng bắt đầu rùng mình rồi. Người tôi muốn bốc hỏa luôn rồi...

TO BE CONTINUED