Chương 11: Cùng bà xã tắm nắng (1)

Ở trên giường, tràn đầy nước mắt của cô, cùng với... Một vết máu đỏ sẫm.

Lăng Tuyết Nhi cảm thấy bản thân mình vô cùng mệt mỏi, chưa từng mệt mỏi đến như vậy.

Anh Thành, chắc hẳn anh sẽ không biết, em vẫn luôn chờ đợi ngày sinh nhật hai mươi tuổi này sẽ có một bước ngoặt của số phận, nhất định về sau em cũng không có thể trở thành cô dâu của anh nữa rồi.

*

Lúc Lăng Tuyết Nhi tỉnh dậy, trời đã sáng.

Mở to mắt, ánh sáng chói chang khiến cô đau mắt.

"Cô chủ Lăng, cô tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Tôi sai bếp chuẩn bị thức ăn cho cô." Bên cạnh giường là một bà lão.

Tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng, Lăng Tuyết Nhi mới chậm rãi nhìn thấy nụ cười hiền hòa của bà lão. Cô giật giật cơ thể, muốn ngồi dậy. Mới phát hiện thân dưới rất đau, cả người cũng không có sức lực, động một chút thì khó chịu.

"Cô chủ Lăng, tôi đã gọi người chuẩn bị nước, tôi dìu cô đi tắm rửa nhé?" Âm thanh bà lão rất hiền hòa, rất là thân thiết: "Cô có thể gọi tôi thím Hoàng, tôi là do cậu chủ phái tới hầu hạ riêng cho cô, cô có chuyện gì, cứ việc sai bảo."

Hầu hạ cô? Chú Ngô còn bị giam giữ không? Lạc Dật Long này nói lời không giữ lời gì cả.

Lăng Tuyết Nhi chống đỡ thân thể, miễn cưỡng ngồi dậy, xốc chăn lên, phát hiện áo ngủ của mình đã được thay, bộ hôm qua bị xé rách không còn ở đây nữa.

Là thím Hoàng thay? Hay là... Anh ta? Lăng Tuyết Nhi ngượng ngùng cúi đầu. Mặc kệ là ai thay, đây là cô lần đầu tiên rời khỏi Lăng gia, được những người khác hầu hạ.

"Cô chủ Lăng?" Thím Hoàng thấy Lăng Tuyết Nhi không nói chuyện, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Lăng Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ân cần của thím Hoàng, thật không hay nếu không trả lời bà, thì mở miệng nói: "Tôi đi tắm rửa, không cần bác dìu."

"Vâng! Vậy cô đi đi, cô chủ Lăng, phòng tắm ở bên cạnh, cô cẩn thận một chút." Thím Hoàng tươi cười.

Lăng Tuyết Nhi đứng dậy tiến lên một bước, kiềm chế cơn đau và thận trọng đi về phía phòng tắm. .

Còn chưa đi đến cửa phòng tắm, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra,một bóng người mặc bộ đồ ở nhà sọc xanh đậm đi vào.

"Cô ấy tỉnh chưa" Vừa vào cửa, người này hỏi.

Nhìn thấy Lăng Tuyết Nhi đứng ở bên kia, âm lượng người này bỗng nhiên giảm nhỏ, một lúc không còn âm thanh nữa. Lăng Tuyết Nhi thấy rõ ràng, người vừa vào là Lạc Dật Long, chẳng qua... Hôm nay anh ta có chút không giống với ngày thường.

Không mặc áo gió màu đen khiến cảm giác điên cuồng và thống trị của anh tôi không mạnh mẽ lắm, một thân quần áo ngược lại... Có chút cảm giác thân thuộc?

Lăng Tuyết Nhi lại cúi đầu.

"Cậu chủ, cô chủ Lăng đã tỉnh, đang chuẩn bị đi tắm. Không có việc gì, tôi lui xuống đây, đi chuẩn bị ít thức ăn cho cậu cùng cô chủ Lăng." Thím Hoàng vừa báo cáo, vừa thích hợp rời khỏi phòng, đóng lại cửa phòng.

Trong phòng, nhất thời thực im lặng.

Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua bức màn chiếu vào trong phòng, ánh đèn vàng nhạt thật rất ấm áp. Cơ thể Lăng Tuyết Nhi mảnh mai đứng ở đó, khí chất thuần khiết, làm cho người ta vô cùng thoải mái.

Lạc Dật Long ngẩn người một lúc.

"Không có việc gì thì anh ra ngoài trước đi, tôi muốn đi tắm rửa ." Lăng Tuyết Nhi cúi đầu nói.

"Khụ khụ!" Lạc Dật Long lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng, ném bộ quần áo mang theo lên giường: "Mặc cái này. Tắm xong rồi xuống dưới."

Sau đó, Lạc Dật Long đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trả lại quần áo do cô chuẩn bị từ trước?

Lăng Tuyết Nhi tò mò đi đến bên giường, mở bộ quần áo đã gấp ra, một bộ quần áo mặc ở nhà của phụ nữ sọc xanh đậm hiện ra trước mặt cô

Này... Cùng bộ quần áo trên người anh ta, không phải là đồ tình nhân sao?