Chương 13: Tắm nắng cùng vợ (3)

Lăng Tuyết Nhi vừa mới gội đầu xong đang đứng trên cầu thang, trên mặt cô vẫn còn nét ửng hồng và ướt khi vừa mới tắm gội xong, mái tóc dài vừa khô một nửa xõa xuống tự nhiên, quần áo màu xanh biển khiến cho cô có cảm giác như một người vợ trong gia đình, không còn vài phần thanh lãnh của ngày hôm qua nữa.

Cô mặc quần áo anh ta mang đến? Anh ta còn tưởng rằng cô sẽ nói với anh ta những chuyện cô đồng ý và những đạo lý lớn để không phải mặc quần áo này.

Lăng Tuyết Nhi chậm rãi bước xuống lầu, nhìn những người hầu đang sợ hãi và mảnh vỡ bình hoa rải đầy đất, suy nghĩ một chút cô liền ngồi xổm xuống nhặt lên.

Cô không sợ làm tay mình bị thương ư? Lạc Dật Long tò mò nhìn Lăng Tuyết Nhi ngồi xổm trên mặt đất.

"Cô Lăng, để thím Hoàng, để thím Hoàng làm cho." Thím Hoàng cầm cái chổi hoảng loạn chạy lại, ném cái chổi xuống để đỡ Lăng Tuyết Nhi lên.

Lăng Tuyết Nhi cười đứng lên, yên lặng đứng sang một bên.

Lửa giận trong lòng đã bị thổi tan hơn phân nửa, Lạc Dật Long nhìn Lăng Tuyết Nhi luôn có ý nghĩ muốn ôm cô vào lòng.

"Kêu người đến dọn chỗ này đi, đưa cơm đến trong sân tôi đi, tôi và cô ấy vào trong sân ăn." Nói xong không đợi thím Hoàng trả lời, Lạc Dật Long kéo tay Lăng Tuyết Nhi đi ra ngoài.

Từ nhỏ đến giờ tay Lăng Tuyết Nhi luôn có hơi lạnh, bỗng dưng được bàn tay to lớn ấm áp của Lạc Dật Long nắm lấy, anh ta nắm chặt tay cô bước nhanh ra ngoài, khiến cô suýt chút nữa không theo kịp bước chân của anh ta.

Lạc Dật Long đưa cô đến hai chiếc ghế dài để tắm nắng, anh ta tự chọn một cái ghế tắm nắng trong đó rồi nằm xuống, sau đó cứng rắn nói với cô: "Nằm xuống."

Không có chuyện gì thì nằm ở đây làm gì?

Lăng Tuyết Nhi nhìn ghế nằm tắm nắng bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó lại nhìn Lạc Dật Long.

"Nhìn gì? Chưa từng thấy chồng và vợ cùng nhau tắm nắng à?"

Tắm nắng? Vẻ mặt Lăng Tuyết Nhi đầy bất ngờ. Cô còn tưởng rằng Lạc Dật Long phải cho rằng chuyện cùng nhau nằm trên giường chờ chết là chuyện ông bà lão cùng nhau trải qua đám cưới vàng trong hạnh phúc mới làm. Không ngờ, cậu chủ lớn tính tình táo bạo cũng thích nằm chờ chết… À, không phải, là nằm tắm nắng?

"Nằm xuống." Mệnh lệnh mạnh mẽ của Lạc Dật Long lại truyền đến.

Lăng Tuyết Nhi đành phải ngồi vào cái ghế còn lại để tắm nắng. Thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm, Lăng Tuyết Nhi nhìn bầu trời xanh thăm thẳm như vừa được gột rửa và vô số mấy trắng bay thật xa.

Suy nghĩ của cô cũng bị kéo xa theo, giống như cô đã nghe được một trận tiếng cười như chuông bạc.

Lúc ấy cũng vào thời tiết như vậy, cô và Tử Thành đang cùng nhau tưới nước cho cây cỏ trong sân ở nhà họ Lăng. Tử Thành sợ cô làm ướt quần áo mình, cho nên đã kéo cô sang một bên dùng vòi phun nước.

Tia nước từ ống nước phun ra thành nhiều đường cong, cô sẽ chạy tới chạy lui ở nhiều phía, xem xem từ chỗ nào có thể từ đường cong đó nhìn thấy bảy sắc cầu vồng đẹp đẽ.

Nếu nhìn thấy được cô sẽ vui vẻ vỗ tay, cười hạnh phúc. Tử Thành cũng sẽ rất vui vẻ rất mãn nguyện nhìn cô.

Lúc ấy, cô cảm nhận được ánh mắt ấm áp của A Thành, khiến cho cô cảm thấy có một cảm giác an toàn và che chở.

Mất đi một người thân chăm sóc mình, cô rất cần loại cảm giác chân thực này, không phải cảm giác có ở trong mơ.

Mà bây giờ, Tử Thành dường như cũng trở thành giấc mơ của cô, Lăng Tuyết Nhi cười khổ.

Đột nhiên, cô cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái. Sao Lạc Dật Long lại im lặng đến vậy? Ngủ rồi à? Cô quay đầu nhìn về phía chiếc ghế tắm nắng kia, Lăng Tuyết Nhi phát hiện Lạc Dật Long đang nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên, giống như rất… Thích thú.

Lăng Tuyết Nhi rất tò mò, rốt cuộc Lạc Dật Long suy nghĩ cái gì.

"Em nhìn tôi như vậy, tôi sẽ nghĩ rằng em yêu tôi." Sau một lúc lâu, Lạc Dật Long chậm rãi nói.

Lăng Tuyết Nhi hoảng loạn quay đầu lại, tiếp tục nhìn trời xanh, trời xanh thật đẹp.

Nhưng mà làm sao anh ta biết được cô đang nhìn anh ta? Với đôi mắt chưa mở? Lăng Tuyết Nhi nhanh chóng nhìn thoáng qua Lạc Dật Long, xác định anh ta thật sự không có mở mắt nhìn.

Lạc Dật Long cười càng vui vẻ, Lăng Tuyết Nhi lại quay đầu lại, tiếp tục nhìn trời xanh…

A… Cô gái này không giống như trong tưởng tượng của anh ta.

Ngày hôm qua sau khi giúp người bị ngất xỉu xong cô quay người lại, anh ta mới phát hiện cô đã khóc đến rối tinh rối mù, cả đôi mắt đều đã sưng lên, môi cũng cắn lại. Ngay lập tức trái tim anh ta co rút khẽ đau một chút. Cô gái này nhìn như thủy tinh trong suốt mỏng manh, không nói lời nào trong suốt toàn bộ quá trình, thế nhưng lại tàn nhẫn với chính mình như thế!