Chương 15: Cháo gà không có mật ong (2)

Lạc Dật Long không biết đã lên đây từ khi nào, anh ta đang dựa vào khung cửa, lười biếng nhìn cô, vẻ mặt tà ác.

Chú Ngũ đã tốn hết tâm sức để đưa cô đến bên người anh ta và kết hôn với anh ta, cô cũng nên cố gắng hết sức có biểu hiện quyến rũ anh ta mới đúng.

Nhưng mà cô ngoại trừ trốn tránh anh ta thì là đối xử lạnh nhạt với mọi người. Lạt mềm buộc chặt? Lạc Dật Long nhìn Lăng Tuyết Nhi một cách nghiền ngẫm.

"Gia nghiệp cậu chủ Lạc lớn như vậy nhưng không cần đến xử lý chuyện ở công ty tài chính à?" Lăng Tuyết Nhi tránh không trả lời vấn đề của Lạc Dật Long.

Lạc Dật Long cười cười, khuôn mặt đẹp trai lộ ra khí chất.

Anh ta bước vào đóng cửa phòng lại và đi đến trước mặt Lăng Tuyết Nhi, Lăng Tuyết Nhi theo bản năng lùi về sau một bước. Lạc Dật Long ôm khuỷu tay mình, ý nghĩ sâu xa nhìn chằm chằm mặt Lăng Tuyết Nhi, Lăng Tuyết Nhi dựa vào bên cửa sổ, cô đã hết đường thối lui.

Sau một lúc lâu Lạc Dật Long mới nói: "Hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi."

Lăng Tuyết Nhi miễn cưỡng cười cười, gương mặt tươi cười tỏa sáng khí chất khác người.

"Vậy nên hôm nay cậu Lạc không bận rộn nhỉ? Vậy cậu có thể dành chút thời gian cho thả chú Ngô đi không? Tuổi tác ông ấy đã lớn rồi, không chịu nổi bị giam giữ lâu như vậy." Ai có thể đảm bảo chú Ngô bị giam giữ không chịu đối xử gì khác chứ, để ông ấy đi cô sẽ càng yên tâm hơn.

"Để ông ta đi?" Lạc Dật Long hỏi lại.

Lăng Tuyết Nhi gật gật đầu khẳng định, ánh mắt trong sạch không pha tạp chất.

"Vậy nên…" Lạc Dật Long khẽ hé môi, không nhanh không chậm nói: "Em cho rằng tối hôm qua em biểu hiện rất tốt?"

Lăng Tuyết Nhi sửng sốt, tiện đà mím môi.

Tối hôm qua… Cô khóc nên là… Khiến anh ta cực kỳ mất hứng sao? Là do cô biểu hiện không tốt, không phải anh ta lừa cô, vậy nên anh ta không thả chú Ngô ra.

Trầm mặc một hồi, Lăng Tuyết Nhi dường như hạ quyết tâm nói: "Sau này tôi sẽ không khóc nữa."

Không có Lăng Tử Thành che chở, cô không thể khóc như trước nữa, ngày tháng sau này cô cần phải kiên cường, vì vậy nước mắt gì gì đó thì cô không cần.

Trong lòng Lạc Dật Long lại vừa bị nhéo đau, cô gái này phải kiên cường như vậy sao? Rốt cuộc Lạc Dật Long không cười được nữa, anh ta cau mày, ánh mắt kiên quyết của cô gái này khiến cho anh ta bực bội.

"Em cho rằng không khóc là được?" Anh ta đột nhiên duỗi tay, ôm Lăng Tuyết Nhi vào lòng, mang theo suy nghĩ trừng phạt ôm chặt cô lại, sau đó nhẹ nhàng nói: "Không thì để tôi dạy em xem làm thế nào để làm một người phụ nữ "tốt" nhé?"

Từ "tốt" được anh ta nói một cách sâu xa.

Đôi tay Lăng Tuyết Nhi đặt trước ngực

Lạc Dật Long, gắt gao mím môi.

Lạc Dật Long nhìn động tác mím môi của cô, trong trí nhớ lóe lên những ký ức ngắn, hình như việc nào khiến cô không vui cô sẽ làm như thế.

Bây giờ cô không vui? Là do đang bị anh ta ôm sao?

Lạc Dật Long chán ghét cái kết luận này. Anh ta cúi đầu dùm sức gặm lấy đôi môi hồng hào kia, trong miệng vừa mυ"ŧ vừa cắn xé, giải tỏa nội tâm buồn bực của mình.

Khéo léo cạy môi răng cô ra, đầu lưỡi đảo qua mùi hương của cô, dùng sức hấp thụ hương vị tối qua làm anh ta mê luyến.

Không thỏa mãn, anh ta không thỏa mãn.

Lăng Tuyết Nhi nhắm mắt lại, tay nắm thành quyền, nhịn lại xúc động muốn đẩy anh ta ra, thân thể cứng đờ.

Lạc Dật Long nhìn đến hai mắt nhắm chặt của cô, lông mi còn đang run rẩy, anh ta chậm rãi hôn lên đôi mắt cô, nhẹ nhàng nói: "Thả lỏng."

Anh ta muốn cô thả lỏng? Anh ta lại không hài lòng ư? Lăng Tuyết Nhi hít sâu một hơi, buông nắm tay ra.