Chương 44: Muốn gặp Tử Thành không? (5)

Lăng Tuyết Nhi tưởng tượng, khuôn mặt quen thuộc kia nở ra nụ cười ấm áp, lại nhìn Lăng Tử Thành trên giường, sự thật tàn khốc lại khiến cô cảm thấy lạnh như vậy.

"Cô chủ, cần phải đi rồi." Tài xế ngoài cửa, lại một lần nữa thúc giục cô.

Lăng Tuyết Nhi đứng dậy, đi tới cửa, rồi nhìn lại Lăng Tử Thành, cuối cùng đẩy cửa phòng bệnh, không đành lòng đi ra ngoài.

Cởi bỏ quần áo kháng khuẩn ra, lúc đi ra ngoài cô thấy bà Lăng ngồi ở một băng ghế dài không xa, chán đến chết chờ cô.

Không có lo lắng, không có lo lắng, càng không có... Dáng vẻ vô cùng thương tâm.

Bà Lăng như vậy, mang theo vẻ đạm mạc quen thuộc, khiến Lăng Tuyết Nhi thực kháng cự không muốn đến gần bà ấy, nhưng cũng không thể không đi đến trước mặt bà ấy, gọi một tiếng: "Mẹ."

"Đi thôi, đến nhà họ Lạc." Lăng Tuyết Nhi vừa tiến lên, bà Lăng đã vội vàng đứng lên, ngồi ở đó nhàm chán muốn chết, lại là ở nơi xui xẻo như bệnh viện, bà ấy một khắc cũng không muốn ở lại thêm.

Lạc gia? Không phải quay về nhà họ Lăng sao? Lăng Tuyết Nhi nghi hoặc.

"Mẹ không phải muốn dẫn con về nhà sao?" Lăng Tuyết Nhi hỏi, nhớ không lầm trong lời nói, bà Lăng lúc trước vẫn nói chính là" về nhà", mà không phải "đến nhà họ Lạc".

Bà Lăng nở nụ cười, nếu bà ta không nói như vậy, thì làm sao có thể đưa Lăng Tuyết Nhi đến bệnh viện? Đến đây, gặp được, mới có thể càng đau khắc cốt ghi tâm, Lăng Tuyết Nhi mới có thể ngoan ngoãn nghe lời của bà ta.

"Đúng vậy, là về nhà." Bà Lăng khẳng định nói, sau đó dắt tay Lăng Tuyết Nhi, giống mẹ nắm tay con gái của mình, hiền hòa nói: "Con bé ngốc, con sẽ nhanh chóng kết hôn với cậu chủ Lạc, nhà của con không phải là nhà học Lạc sao?"

...

Lăng Tuyết Nhi ngây dại.

"Lấy gà theo gà lấy chó theo chó, huống chi, cậu chủ Lạc nói thế nào cũng là rồng phượng trong người, như thế nào? Con còn không tự nguyện sao?" Bà Lăng hỏi lại, giống như Lăng Tuyết Nhi rất không biết tốt xấu.

Chính là, cô là của Lăng Tử Thành, lần đầu tiên đến nhà họ Lạc là khi đang ở trong tình trạng không biết gì, bị người khác đưa đến. Bây giờ lại đến, chính là tự nguyện, cô không muốn như vậy.

Sự trong sạch của cô không còn nữa, không phải là cô tự nguyện yêu thương nhung nhớ.

"Con có thể không đi không? Con cùng mẹ quay về nhà họ Lăng, con cam đoan trong khoảng thời gian này con sẽ không chạy loạn." Lăng Tuyết Nhi nghĩ, chỉ cần có thể chống được đến lúc Lăng Tử Thành tỉnh lại, cô sẽ nghĩ biện pháp lén rời đi, ý nghĩ của cô chưa từng thay đổi, cô không muốn đến Lạc gia, cũng không muốn ở lại Lăng gia.

Lạc gia là nhà giam đáng sợ, Lăng gia... Cô không thể đối mặt Lăng Tử Thành.

A... Bà Lăng lắc lắc đầu, Lăng Tuyết Nhi thật đúng là khờ dại!

Bà ấy tiếp tục sắm vai mẹ hiền kiên nhẫn, khuyên giải Lăng Tuyết Nhi: "Đồ đạc của con, mẹ đã sai ông Ngô dọn sạch sẽ, đưa đến Lạc gia. Ông Ngô, mẹ cũng đồng ý cho đi theo con đến Lạc gia, cuộc sống của con khi đến Lạc gia đã rất thuận tiện rồi, con còn lo lắng cái gì nữa chứ?"

Ông Ngô cùng đồ đạc của cô, đều là bà Lăng sắp xếp đưa đến nhà họ Lạc? Vậy người nghĩ thủ đoạn gây mê cô, có phải cũng là bà Lăng? Lăng Tuyết Nhi đoán.

Tuy rằng, lúc cô thương tâm, cô cũng hoài nghi qua là Lăng Tử Thành làm hết thảy điều này, nhưng khi bình tĩnh lại, cô cũng không tin tưởng ý nghĩ này, mặc dù Lăng Tử Thành không có phản đối hôn sự của cô cùng Lạc Dật Long.

Gây mê cô, sau đó đưa cô lên giường nam nhân, việc này không giống như là việc mà Lăng Tử Thành sẽ làm được.

Ngay cả khi anh ấy lùi lại một bước, Lăng Tử Thành sẽ vì lợi ích của gia tộc mà tán thành hôn sự này, anh ấy sẽ vui vẻ mà gói ghém cô lại, gả cho Lạc Dật Long, lại giống một anh trai thực sự mà chúc phúc cho cô.