Chương 47: Tự Đề Xuất

Huống hồ chi, khuôn mặt của tên kia... đẹp trai cũng là một thứ khiến người khác cảm thấy phiền toái…

Đối mặt với kết quả này, Tôn trưởng lão cũng bất lực, nhưng bản thân ông cũng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể nhìn Lý Ngọc với vẻ mặt tiếc nuối, ông nói: “Ngươi lui xuống đi.”

Lý Ngọc quay người và định rời đi thì một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng hắn.

“Đợi đã.”

Lý Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp đó đang nhìn hắn.

Hứa Khuynh Tâm mỉm cười nhìn Lý Ngọc và hỏi: “Ngươi có đồng ý...”

Lý Ngọc không chút do dự gật đầu: “Vãn bối đồng ý.”

Nhìn khuôn mặt thanh tú lại có khi chất phi phàm của đối phương, Lý Ngọc nhìn Chu Tử Tuyền đang đứng bên dưới từ khóe mắt.

Thực ra hắn luôn biết Chu sư tỷ có ý với hắn.

Lý Ngọc cũng có một chút thiện cảm với nàng ấy, ai mà lại không thích ngự tỷ dịu dàng ôn nhu cơ chứ. Nếu thực sự không còn hi vọng gì về tiên đạo, hắn đành phải sống một cuộc đời bình thường, coi như bù đắp cho kiếp trước.

Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể khẽ thở dài một hơi.

Thực sự xin lỗi Chu sư tỷ, đợi khi hắn trở thành chấp sự, nhất định sẽ quay về đón tỷ…

Trên bục cao, sắc mặt của nam nhân trẻ trung hơi thay đổi, lập tức nói: “Sư muội, chuyện này không phù hợp với quy định mà, phải không?”



Nữ nhân xinh đẹp nói: “Tại sao không phù hợp với quy định. Đừng quên là muội cũng có một vị trí bổ sung cho đệ tử nhập môn, vốn dĩ muội không định dùng tới. Vì mọi người không đồng ý, vậy thì muội cũng không còn cách nào khác.”

Đôi môi của nam nhân trẻ trung mấp máy, nhưng cuối cùng hắn chọn cách im lặng.

Đối với đệ tử mới, mỗi chấp sự đều có một suất mặc định, không cần bất cứ lý do gì. Hứa sư muội trực tiếp sử dụng đặc quyền này, hắn phản đối cũng vô dụng.

Sau khi Lý Ngọc hơi sững sờ, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Hình như vừa nãy hắn đã hiểu lầm, hóa ra người ta không phải tìm hắn để làm đạo lữ song tu.

Lý Ngọc hơi đỏ mặt, áy náy nhìn Chu Tử Tuyền đang đứng phía dưới, hắn đã nói rằng sẽ thừa kế di sản của trưởng lão Trúc Cơ để nuôi nàng, bây giờ e là không làm được.

Hứa Khuynh Tâm chú ý đến ánh mắt của Lý Ngọc, nàng ấy liếc nhìn Chu Tử Tuyền, và khi bắt gặp ánh mắt của Lý Ngọc, nàng ấy lại liếc nhìn Chu Tử Tuyền một cách ám chỉ, nhướng mày với Lý Ngọc.

Lý Ngọc ngay lập tức hiểu ra, và gật đầu một cách tinh tế.

Có giàu sang thì đừng quên nhau, bằng hữu bên cạnh mình, tất nhiên nếu có thể giúp thì phải giúp một tay.

Thế nhưng, rốt cuộc thì chuyện này là sao, tiền bối tầng Trúc Cơ chưa một lần gặp mặt, không ngờ lại sẵn lòng giúp đỡ hắn như vậy?

Tiếp theo đó, hành động của nữ nhân xinh đẹp càng chứng minh được suy đoán của Lý Ngọc.

Nàng chỉ vào Chu Tử Tuyền đang đứng bên dưới và nói: “Ta đề nghị cô gái đó nhập môn, các vị có ý kiến gì không?”



Vị trí bổ sung mặc định của chính nàng ấy đã được sử dụng cho Lý Ngọc, và lần này, ít nhất hai trong số ba người còn lại cần đồng ý với đề xuất này.

Nam nhân trẻ trung nói với giọng điệu khó hiểu: “Sư muội, chuyện này là sao đây, cô ta rõ ràng cũng không phù hợp với tiêu chuẩn nhập môn, lại chẳng có chỗ nào hơn người…”

Nữ nhân xinh đẹp nói: “Nhưng cô ấy xinh đẹp.”

Nam nhân trẻ trung cau mày nói: “Xinh đẹp cũng được tính là có chỗ hơn người sao?”

Nữ nhân xinh đẹp hỏi ngược lại: “Không tính sao?”

Nhìn vẻ mặt không nên khıêυ khí©h của nàng, Lục Hành Chu không còn lời nào để đối đáp, chỉ có thể nói: “Chỉ cần hai người còn lại không có ý kiến gì, thì huynh cũng không.”

Ông lão mở miệng đúng lúc thích hợp: “Lão phu không có ý kiến.”

Người phụ nữ mập mạp cũng nhanh chóng tiếp lời: “Ta cũng không phản đối.”

Nữ nhân đó có thể nhập môn hay không cũng không liên quan gì đến bọn họ, không cần chỉ vì chuyện này mà lại đắc tội với một trong bảy người con của Côn Lôn. Mặc dù tu vi của những người này giống nhau, đều ở tầng Trúc Cơ, nhưng nếu tính địa trong trong môn phái, bọn họ không thể nào so sánh được với hai người còn lại.

Trong bốn người, có ba người đồng ý cho Chu Tử Tuyền nhập môn, ý kiến của nam nhân trẻ trung kia đã không còn quan trọng nữa.

Sau đó không ai mở miệng nói thêm gì nữa, cuộc tuyển chọn nhập môn lần này gần như kết thúc. Bạch Vân Quán có ba người được tuyển chọn, những người còn lại đều nhìn bọn họ với ánh mắt ngưỡng mộ không thôi.

Trở thành đệ tử chính thức của phái Côn Lôn đương nhiên sẽ được hưởng thụ tài nguyên của môn phái. Kể từ nay về sau, ba người này sẽ một bước lên mây, vứt bỏ những người còn lại ở phía sau.

Ngay lúc Tôn trưởng lão vừa định tuyên bố buổi tuyển chọn hôm nay kết thúc, phía dưới đám người đột nhiên truyền đến một giọng nói.