Chương 2: Trò đùa dai thấp kém

Chàng trai mở cửa sắt trước mặt cậu mở ra, phát ra âm thanh khiến người khác ê răng , đây là Thiển Linh đã qua 4 tòa nhà.

Khu A trong lời đồn, đã ở ngay trước mắt.

Có mấy người bệnh cùng cậu tới, bất quá họ so với Thiển Linh tốt hơn không ít, cậu đứng cuối trong đội ngũ, đi theo đội ngũ phía trước.

“Loảng xoảng, loảng xoảng loảng xoảng.”

“Tay mơ, sợ đái trong quần sao ha ha ha ha.”

Hai bên lưới sắt bị va chạm phát ra tiếng vang, đây đều là bệnh nhân của khu A, không biết là ai huýt sáo, xen lẫn bên trong là tiếng cười hi hi ha ha quái dị.

Thiển Linh cắn môi dưới, bả vai run lên.

Cậu run thành như vậy, những bệnh nhân táo bạo ở một bên liếc mắt theo dõi chú dê con trắng nõn cuối.

Lưới sắt bị đập ác liệt.

“Là em gái sao? Miệng hồng như vậy, có thể hay không kêu anh trai a.”

“Trốn cái gì a, bảo bối.”

Những người bệnh nhân này rất là lưu manh a.

Thiển Linh miên man suy nghĩ, căn bản không có chú ý tới đội ngũ bỗng nhiên ngừng lại, một đầu đυ.ng vào người phía trước.

Ngô.

Chóp mũi đυ.ng phần lưng cứng rắn, Thiển Linh lùi lại hai bước, mũi non mịn bởi vì va chạm, như là bạch ngọc thoa phấn, nháy mắt đỏ một tảng lớn, Thiển Linh bị đau đến chảy nước mắt.

Tiếng cười ngoài lưới sắt đột nhiên dừng lại.

Tầm mắt mọi người đều tập trung trên khuôn mặt xinh đẹp kia, một đám lưu manh chưa thấy người đẹp, hết đợt hỗn loạn này đến đợt khác, âm thanh nuốt nước miếng truyền đến.

“Thao, đâm có một chút đã đỏ rồi, mềm như vậy sao?”

Thiển Linh xoa mũi.

Người đàn ông đứng trước Thiển Linh xoay người lại, diện mạo soái khí cao lãnh, đồng phục bệnh viện rộng thùng thình che giấu đường cong cơ bắp không được rõ ràng .

Tóc đen khuôn mặt lạnh lẽo, rõ ràng không có bất cứ cái biểu tình gì, liếc mắt nhìn cậu một cái.

Thiển Linh vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi.”

Nam nhân nhìn chằm chằm cậu vài giây, thấp giọng ừ một tiếng, ở nơi Thiển Linh không có chú ý tới, con ngươi đối phương tối đi mấy phần.

Đi qua lưới sắt, Thiển Linh đi theo đội ngũ đến chỗ kiểm tra cuối, xác nhận trên người không có vật nguy hiểm, sau đó phân phát đồ dùng hằng ngày cho bọn họ.

Sau một phen lăn lộn rốt cuộc cũng đi tới phòng bệnh, giờ phút này Thiển Linh mệt muốn nằm ở trên giường.

【 Đừng chạm vào. 】

Động tác ngồi xuống của Thiển Linh dừng lại, trong đầu xuất hiện âm thanh điện tử lúc trước nghe qua.

【 Trên giường có đồ vật dơ . 】

Đi theo thanh âm nhắc nhở này, lúc này Thiển Linh mới chú ý tới ván giường giống như có dán cái gì, hắn ngồi xổm xuống quan sát, một bãi chất lỏng.

Đây là cái gì?

【 Thể dịch nào đó. 】

Thể dịch.

Chẳng lẽ có người hướng giường cậu nhổ nước miếng?

Vẻ mặt Thiển Linh khϊếp sợ, cậu cau mày cẩn thận nhìn lại, không giống là nước miếng?

Kia sẽ là cái gì?

Hệ thống nói hai chữ.

Sắc mặt Thiển Linh biến trắng, sau đó lui lại mấy bước, cậu vừa rồi còn đối với loại này dơ bẩn nghiên cứu lâu như vậy.

“Ngươi như thế nào mới nói cho ta biết?”

【…… Ta đã nhắc nhở qua. 】

Kia cũng tính là nhắc nhở sao?

Chưa kịp phản ứng lại, Thiển Linh tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bởi vì chính mình trì độn, hơn nữa nghe thấy hệ thống 663 cái loại này nhắc nhở, cũng căn bản sẽ không có người hướng cái loại này không thể tưởng tượng này xét đi.

【 Lần sau ta sẽ nói thẳng. 】

Di.

Thái độ cái hệ thống này cũng không tệ lắm?

Thiển Linh chớp chớp mắt.

Theo như lời hệ thống, vậy ngươi có thể nghĩ cách giúp ta đem giường lau khô không?

【 có thể. 】

Hệ thống 663 không có lau chùi, mà là trực tiếp thay đổi ván giường, còn giúp đem trải giường.

Thiển Linh hoàn toàn quên mất vừa rồi bị dọa đến sợ, nằm phịch lên giường, vùi vào gối đầu, dùng gương mặt cọ cọ.

Thật tốt quá, có hệ thống bồi hắn, giống như đột nhiên cái quải, ở trong phó bản khủng bố, cũng không còn sợ hãi như vậy đâu!

Thiển Linh lộ nửa cái thân mình ở ngoài chăn, chân trái cởi giày da màu đen ở mép giường, lộ ra vớ chân màu trắng.

Cẳng chân tùy ý bị vây lấy, cẳng chân nhỏ bé tinh tế bị vớ chân vây chân lấy, da thịt không bị vớ bao lại có hơi phiếm hồng, lộ ra một đoạn đường cong ngắn tuyệt mỹ.

Thiển Linh không phòng bị quay, đồng phục bệnh viện do Thiển Linh lăn qua lộn lại nên bị chạy lên trên một đoạn, sự kết hợp giữa thiên chân cùng dụ hoặc trí mạng, không ai có thể kháng cự.

Nhìn thấy làn đạn bình luận trên hệ thống, hệ thống 663 đóng bình luận, nhịn không được nhắc nhở Thiển Linh.

【 phòng phát sóng trực tiếp bảo hộ quyền riêng tư, chỉ tự động mở ra khi thỏa mãn điều kiện phán định, nếu không muốn bị nói, vẫn là ngoan ngoãn đem chân khép lại sẽ tương đối tốt. 】

“Ân? Phòng phát sóng trực tiếp?”

Sau khi Thiển Linh tiến vào trò chơi, dọc theo đường đi tinh thần quá mức khẩn trương, lúc này nằm ở trên giường thả lỏng lại, mới chú ý tới làn đạn đủ mọi màu sắc quét qua trong đầu.

—— bảo bối rốt cuộc phát hiện!

—— dán dán khuôn mặt nhỏ của bảo bối, lại niết một phen thịt thịt mềm mụp của bảo bối .

—— chân khống mừng như điên ha ha ha!

—— vớ giày da màu trắng, bẻ cong hết thảy!

—— nói vừa rồi [ tất ——] nên không phải là cái người bệnh lưu lại đi, bảo bảo trắng nõn lại ngốc nghếch, khẳng định sẽ bị đám người kia khi dễ mà ô ô khóc. Mommy đau lòng nước mắt đều từ khóe miệng chảy ra.

—— thao. Nếu không thấy câu cuối cùng, ta thiếu chút nữa đã tin.

—— bảo bối nhìn nhỏ như vậy, có phải hay không là trẻ vị thành niên a, chắc mười tám quá?

Thiển Linh nhìn thấy, nhưng không có hiểu toàn bộ.

Chỉ là cảm thấy hẳn là nói cậu chút hài hước, gương mặt trắng như tuyết có chút nóng lên, ngượng ngùng mà ở trên gối đầu cọ cọ.

Những người này…… Vì cái gì kêu cậu là bảo bối a.

Thiển Linh cuối cùng chỉ có thể chọn một cái xem như hiểu mà trả lời, “19, không phải vị thành niên.”

【 có người tới. 】

Âm thanh hệ thống vừa phát ra, trong nhà tức thì tối tăm.

Cửa phòng bệnh che ánh sáng hơn phân nửa, thân hình cao lớn đĩnh bạt đứng ở cửa.

Ánh mắt Thiển Linh ánh mắt.

Là người người đàn ông cậu đυ.ng ở cửa kìa!

Người đàn ông lập tức đi vào tới, đi đến giường bệnh cách vách của Thiển Linh thì dừng lại, từ đầu tới đuôi trên mặt đều là một biểu tình lạnh nhạt cao lãnh.

Hắn thuần thục mà bắt đầu trải giường, nhấp môi mỏng, cánh tay cơ bắp nhanh chóng bị động tác trải chăn vậy lấy.

Thiển Linh nhìn chằm chằm nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên nhảy dựng lên, chạy tới đè lại hắn tay.

“Đợi chút, trên giường khả năng có dơ đồ vật.”

Ánh mắt người đàn ông hơi trầm xuống.

Chân nam sinh trước mắt chỉ mang một chiếc giày da nhỏ màu đen mang, trên chân nhỏ nhắn mang bộ vớ sạch sẽ màu trắng, đạp lên gạch men sứ lạnh băng.

Vớ chân màu trắng bởi vì động tác ngồi xổm xuống kéo ra vài đạo nếp uốn, nam sinh ninh mày, tinh tế quan sát đến giường hắn.

Giọng người đàn ông khàn khàn: “Đồ dơ gì?”

Mí mắt Thiển Linh rũ xuống, gương mặt trắng nõn bắt đầu ửng lên tia hồng nhạt, đuôi mắt mơ hồ cùng đáng thương mà hồng nhạt.

“Chính là [ tất ——]”

“Có người hướng trên giường ta để loại đồ vật này làm trò đùa dai.”

Người đàn ông sửng sốt chớp mắt một cái, từ trong khuôn miệng xinh đẹp dùng thanh âm mềm mại thiên chân lại nói loại nội dung khiến người mơ màng, lỗ tai có chút phát ngứa.

“Cậu như thế nào biết là cái loại đồ vật này, cũng có khả năng là dầu gội hay đồ vật linh tinh. Có phải hay không là cậu lầm?”

Bởi vì là hệ thống nói cho cậu biết.

Đối phương là NPC phó bản ( phi người chơi khống chế nhân vật ), Thiển Linh không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể gập ghềnh mà rũ mắt, “Liền, có hương vị, không giống dầu gội……”

“Bởi vì giống cái chính ngươi trong thời điểm làm giống nhau sao?”

Thiển Linh khϊếp sợ mà nhìn hắn.

Thanh âm lạnh lẽo, khuôn mặt lãnh đạm, trong miệng người đàn ông lại nói ra nội dung hoàn toàn tương phản.

Ý thức được vấn đề chính mình hỏi có chút quá đáng, nam nhân ho nhẹ, lạnh lùng lên tiếng: “Đều là đàn ông, mọi người đều sẽ làm loại sự tình này.”

Ngữ khí của hắn quá đúng lý hợp tình, tựa như nội dung đàm luận này đó, nam nhân thủ da^ʍ là việc hết sức bình thường.

Đối phương ở phương diện này hoàn toàn không có kinh nghiệm, nam sinh Thiển Linh 19 tuổi, không nghĩ bị đối phương nói đến, chỉ có thể làm một bộ giống tài xế già nói: “Ta đương nhiên sẽ vậy.”