Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế

Chương 42: Cố ý trêu cô, làm cô hiểu lầm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoäc Minh Vũ cúp điện thoại, trong lòng

cảm thấy bất mãn sâu sắc, đối với mẹ anh

mà nói, có phải chỉ có Hoắc Minh Dương mới

là con nhà họ Hoặc.

Bất kể thế nào, chỉ cần có thể gặp Từ

Thanh Lam, những chuyện khác đều không

quan trọng nữa.

Trở lại phòng, đóng chặt cửa lại, gọi điện

cho Từ Thanh Lam.

“Alo, anh yêu”.

Giọng nói lanh lảnh của Từ Thanh Lam

vang lên ở đầu dây bên kia, hôm nay cô

không có cảnh quay, cô đang ở nhà xem tivi.

“Em đang ở đâu vậy?” Anh hân hoan,

nghĩ đến việc lát nữa có thể gặp được Từ

Thanh Lam, liền cảm thấy vui vẻ.

“Em đang ở nhà, sao thế? Anh định đến

chỗ em sao?”

Khi anh hỏi cô đang ở đâu, làm cô cảm

thấy rất khó chịu, nói như thể cô làm điều gì

có lỗi với anh vậy, hỏi em đang ở đâu cũng

có gì đáng ngạc nhiên.

“Đợi anh, anh đến chỗ em”.

“Thật sao?”

Hoắc Minh Vũ ở đầu dây bên kia rất vui

vẻ, nhưng Từ Thanh Lam lại không có phản

ứng gì, đối với cô mà nói, Hoắc Minh Vũ rất

tốt, nhưng bà Hoắc phản đối quá quyết liệt,

mỗi lần Hoắc Minh Vũ đến chỗ cô, bà Hoắc

đều sẽ gọi điện thoại cho cô.

Người phụ nữ đó tuyệt đối sẽ không

chấp nhận cô bước chân vào nhà họ Hoäc.

“Đương nhiên là thật rồi, em đang làm gì

thế?” Anh vẫn đang chìm đắm trong sự hân

hoan, không để ý đến sự kỳ lạ của Từ Thanh Lam.

“Em… Nếu như anh không tiện thì không

cần đến chỗ em đâu”.

“Em sao thế?”

Trong chốc lát, tâm trạng Hoắc Minh Vũ

trùng xuống, anh không biết vì sao, Từ Thanh

Lam giống như biến thành một người khác.

“Dù sao thì anh đến chỗ em, tuyệt đối

đừng để cho mẹ anh biết”.

Từ Thanh Lam còn muốn hoàn thành bộ

phim, kiếm tiền mua sữa, nếu không cô cũng

không phải sợ bà Hoắc.

“Em yên tâm, lần này anh đã tìm người

Phải Tổng Tải Tân Phế Chương 42: Cố ÿ têu

bao che, đảm bảo không bị mẹ anh phát

hiện, em đừng lo lắng chuyện này”.

Biết được Từ Thanh Lam lo lắng chuyện

gì, Hoắc Minh Vũ cũng yên tâm hơn, phải biết

rằng với tính cách của Từ Thanh Lam, nếu đã

không muốn anh đến, thì thực sự là sống

chết cũng sẽ không gặp anh.

“Em đang ăn khoai tây chiên, anh có

muốn ăn một chút không?” Buông xuống

cảnh giác, Từ Thanh Lam vui vẻ trêu anh.

“Em ăn nhiều thực phẩm bổ dưỡng vào,

em chịu được nhưng con không chịu được

đâu”.

Từ Thanh Lam có chút khó chịu, cô dù

mang thai nhưng vẫn phải duy trì cân nặng,

nên ăn rất ít, cũng chỉ ăn có hai, ba miếng

khoai tây chiên mà đã bị nói, tâm trạng cực

kỳ không vui.

“Em biết rồi, khi nào anh đến thì nói

chuyện tiếp, em cúp máy đây, con muốn ngủ

trưa rồi”.

Nói xong liền cúp điện thoại, tay cầm

điện thoại, cô ngây người, nếu như cô có thể

gả vào nhà họ Hoắc, thì sẽ không phải vất vả

nghĩ xem làm thế nào để mang thai mà vẫn

phải kiếm tiền như thế.

Càng gần ngày sinh, cô càng sợ hãi, một

mặt cô sợ không có phim để quay, mặt khác

sợ là dùng đứa bé làm cái cớ, bà Hoắc sẽ

làm ra những thủ đoạn gì.

Cô phải trải qua một cuộc sống tồi tệ

như thế, đổi lại được gì?

Đôi khi Hoắc Minh Vũ làm cô thất vọng

quá nhiều.

Người đàn ông khi bị đối phương cúp

máy, đều không biết lí do vì sao, nhưng mà

nếu Từ Thanh Lam không muốn nói, anh

cũng không hỏi nữa.

Mười hai rưỡi trưa, Hoắc Minh Vũ cực kỳ

đúng giờ.

Diệp Tĩnh Gia đẩy Hoắc Minh Dương

xuống nhà, người nhiệt tình giúp đỡ cô nhất

cũng chỉ có Hoắc Minh Vũ.

Người em trai như thế, khiến cho Hoắc

Minh Dương có chút lo lắng.

Anh biết lí do vì sao, mới có thể làm cho

Hoắc Minh Vũ trở nên hăng hái như thế.

“Cậu nhẹ tay chút, đừng làm anh ấy đau”.

Dường như cảm thấy Diệp Tĩnh Gia đưa

Hoắc Minh Dương từ tầng trên đi xuống quá

chậm chập, anh đích thân kéo Hoắc Minh

Dương xuống từ dốc cầu thang, dọa Diệp

Tĩnh Gia ở đằng sau vội vàng đổi theo, sợ

không cẩn thận làm Hoäc Minh Dương ngã.

“Cậu có thể ra dáng đàn ông một chút

được không?” Chỉ vì gặp một người phụ nữ,

mà anh ta nóng lòng đến mức đó.

Bình thường đều là dáng vẻ không quan

tâm đến bất kỳ điều gì khác.

Hoắc Minh Dương lúc đầu cũng không

tức giận, bị kéo xuống cũng không ngã,

nhưng thấy Diệp Tĩnh Gia bận rộn nhìn theo

anh, lo lắng chạy theo, sợ anh có chỗ nào

không thoải mái, liền cảm thấy không vui vẻ.

Hoắc Minh Dương rất hiếm khi tức giận

như thế với Hoắc Minh Vũ.

Hoắc Minh Vũ cũng không nói gì, trong

mắt anh hiện giờ chỉ có Từ Thanh Lam,

những cái khác đều không quan trọng.

Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa hẹn

thề sống chết.

Diệp Tĩnh Gia cẩn thận đẩy Hoắc Minh

Vũ, sống chết không để Hoắc Minh Vũ động

†ay vào.

Cuối cùng cũng an toàn đến bệnh viện.

Hoắc Minh Dương không lấy số, trực tiếp

đến gặp Lữ Hoàng Trung.

Để khám cho Hoắc Minh Dương, anh ta

đã lùi lại những công việc khác, ở lại đợi

Hoắc Minh Dương đến.

Diệp Tĩnh Gia nhìn Lữ Hoàng Trung, hồ

sơ bệnh lý anh ta dặn cô cũng đem đến rồi.

“Tôi rất lo anh ấy không chịu hợp tác, gần

đây thường xuyên đưa anh ấy ra ngoài đi

dạo, tắm nắng. Cảm thấy so với trước kia, thể

chất của anh ấy hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều.

Anh xem khi nào thích hợp có thể thu xếp

phẫu thuật cho anh ấy”.

Điều Diệp Tĩnh Gia lo lắng nhất ở thời

điểm hiện tại chính là cuộc phẫu thuật của

Hoắc Minh Dương, chỉ cần Hoắc Minh

Dương khỏe lại, những cái khác không phải

vấn đề.

“Cụ thể tôi vẫn cần kiểm tra, nhưng cô

cũng phải biết, bất kể là bệnh gì đều không

phải là sự lựa chọn tốt nhất.” Lữ Hoàng

Trung xem hồ sơ của anh, thực ra so với lúc

bắt đầu, sẽ có một thời gian lành lặn, nhưng

đến một giai đoạn nhất định, tình trạng sẽ

ngày càng xấu đi.

“Vâng, chuyện này tôi biết, thực ra tôi

cũng không biết phải khuyên anh ấy thế nào.”

Mặc dù là vợ của anh, nhưng cô không

có thực quyền gì hết, không biết nên làm thế

nào, mới có thể khiến anh thực sự buông

xuống suy nghĩ, chấp nhận thực tại.

Bất kể anh yêu Tô Thanh Anh đến thế

nào, cũng không nên thờ ơ với sức khỏe của

bản thân được…

“Chuyện này cần anh ấy tự mình vượt

qua”.

Có thể nhìn ra Diệp Tĩnh Gia thật lòng lo

lắng cho Hoắc Minh Dương, cô cũng không

giống với các con dâu nhà giàu khác, mọi

chuyện của Hoắc Minh Dương, cô đều hết

lòng thực hiện.

Người phụ nữ như thế xứng đáng được

đối xử tốt.

Hoắc Minh Dương ở đằng xa, trông thấy

gương mặt si mê nhìn Lữ Hoàng Trung của

Diệp Tĩnh Gia, hai người bọn họ không biết

nói gì với nhau.

Lữ Hoàng Trung dường như cảm nhận

được ánh mắt của Hoắc Minh Dương, quay

người lại, phát hiện Hoắc Minh Dương căn

bản không nhìn về hướng này, thời gian

không còn sớm, anh ta nói với Diệp Tĩnh Gia:

“Kiểm tra của ngày hôm nay làm xong, kết

quả về cơ bản cũng giống như trước, tóm lại

phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, bệnh này

không thể chậm trễ”.

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ khuyên bảo anh

ấy”. Còn về kết quả… cô cũng không biết nữa,

chỉ có thể thử làm như thế, mặc dù cũng

không chắc sẽ thành công hay không.

Ánh mắt Diệp Tĩnh Gia dõi theo thành

động của Lữ Hoàng Trung, cô phát hiện, mọi

hi vọng đều đặt trên người Lữ Hoàng Trung,

nếu cô có thể chữa khỏi cho Hoắc Minh

Dương, cũng xem là báo đáp ân tình của nhà

họ Hoäc….

Hiện tại cô chỉ hi vọng bác sĩ nói với cô,

cô nên làm thế nào, Hoắc Minh Dương còn

có hi vọng đứng dậy được hay không?

“Cô đang nhìn gì thế?” Anh ngồi trên xe

lăn, vẫn như cũ không che giấu được sự

ngang ngược của mình.

Anh giống như một vị hoàng đế lạnh

lùng, tàn nhân, ánh mắt luôn có sự khinh

thường, và bất mãn khi nhìn cô.

Không biết bản thân khi nào lại chọc giận

anh rồi, Diệp Tĩnh Gia có chút bối rối: “Sao

thế? Anh có chỗ nào không thoải mái sao?”

Nói xong liền kiểm tra trên dưới một lượt,

người anh không lạnh cũng không nóng.

“Nếu như anh cảm thấy chỗ nào không

thoải mái thì nói cho tôi biết, đắp kín chăn

một chút, đừng để bị ốm”. Vừa nói vừa giúp

anh chỉnh lại chăn.

Ngay cả khi chân của anh không có cảm

giác gì, cô cũng không muốn chân của anh bị

†ê cứng hay bị lạnh.

“Cô vẫn thực sự hi vọng chân của tôi có

thể khỏi được sao?” Cô cứ nhìn chằm chằm

vào chân anh như vậy, Diệp Tĩnh Gia rất

không nỡ, đôi chân dài như vậy lẽ nào cứ bị

gãy như thế.

“Chân của anh đẹp như thế, dài như thế,

nói không muốn chân của anh khỏi là nói

dối”.

Đôi chân dài sống động ngay trước mắt,

bị gãy rồi, cô có thể vui vẻ sao?

Có lẽ câu nói của Diệp Tĩnh Gia đã làm

vừa lòng anh, Hoäc Minh Dương gật đầu:

“Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi”.

Thất vọng…

Anh cố ý trêu cô, làm cô hiểu nhầm:

“Hoặc Minh Dương, anh có biết không, dáng

vẻ này của anh, thực sự rất đáng đánh đòn”.

Nói xong Diệp Tĩnh Gia buồn bực quay

đầu đi, hận không thể cắn lưỡi mình một

phát, lời cô nói là cái gì chứ, rõ ràng là chọc

hắn không vui.

“Cô ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài đi,

Hoắc Minh Vũ đi rồi, cô đừng đi đâu nữa”.

Trước đây, lúc anh đến kiểm tra đều có

Lý Vân giúp đỡ, sự tin tưởng dành cho Lý Vân

với sự tin tưởng dành cho Diệp Tĩnh Gia hiển

nhiên kém xa.

“Anh yên tâm, mau đi đi, tôi ở đây đợi

anh”. Cô đưa tay ra hiệu cổ vũ anh, nhìn về

phía anh nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt

trời.

Đợi anh đi vào trong rồi, Diệp Tĩnh Gia

liền như quả bóng bị xì hơi: “Tôi thật sự hi

vọng anh có thể khỏe lại mà…”

Lời nói của Lữ Hoàng Trung làm cô cảm

thấy hơi bất an, sợ rằng nếu không cẩn thận,

Hoặc Minh Dương thực sự sẽ không thể

đứng lên được nữa, chuyện đó đối với một

người đàn ông mà nói, thực sự vô cùng khó

tiếp nhận.

Vốn là con cưng của trời, hoàn hảo về

mọi mặt, nhưng nếu cả đời không thể đứng

lên được nữa, đổi lại là bất kỳ người nào,

cũng không thể chấp nhận sự thật này.

“Nếu như anh có thể khỏe lại, anh muốn

tôi làm gì tôi cũng vui vẻ chấp nhận”. Cô vô

tình nói ra những suy nghĩ trong lòng, làm chị

y tá ở bên cạnh nhìn sang cô nhiều hơn.

Cô ta đã gặp Hoắc Minh Dương vài lần,

nhưng chưa từng nhìn thấy cô, còn tưởng

rằng cô là người giúp việc trung thành của

nhà họ Hoắc, nhìn cô với ánh mắt đầy thiện

cảm.

Diệp Tĩnh Gia gật đầu với cô ấy, kiềm chế

xuống cảm xúc của bản thân, dù sao cũng

đang ở nơi công cộng, có mất mặt cũng là

mất mặt người nhà họ Hoắc.

Cô lo lắng đợi bên ngoài, không biết đã

bao lâu rồi, bên trong vẫn không có động

Tĩnh.

Ngay lúc Diệp Tĩnh Gia lo lắng, phân vân

không biết có nên đi ra ngoài mua cho Hoắc

Minh Dương chai nước hay không, thì cánh

cửa đột nhiên mở ra.

“Phải đi chụp bản phim khác thôi”.

Lữ Hoàng Trung kéo khẩu trang xuống,

nói với Diệp Tĩnh Gia.

Hai người nhìn thẳng nhau, Hoắc Minh

Dương lại nhìn ra sự tình tứ bên trong ánh

mắt ấy: “Có nghe thấy bác sĩ nói gì không?”

Diệp Tĩnh Gia hoài nghi tai của cô có vấn

đề rồi, bằng không sao lại nghe thấy giọng

nói của Hoắc Minh Dương trở nên dịu dàng

như vậy.

“Anh…”

“Tôi làm sao? Mau đi đi, tôi nhớ phải lên

tầng hai chụp phim”.

Lần này cô chắc chắn mình không nghe

nhầm, chính xác là giọng nói của Hoắc Minh

Dương, chỉ là có chút không giống với bình

thường.

“Vâng… Nếu không còn việc gì, chúng tôi

đi chụp phim trước”.

Lữ Hoàng Trung gật đầu, nhìn Hoắc

Minh Dương, tính chiếm hữu hiện rõ trong

mắt anh như thế, làm anh ta không khỏi tự

hỏi, liệu Hoắc Minh Dương còn yêu người đó

không.

Nếu như Tô Thanh Anh biết được chuyện

này, không biết sế có phản ứng gì.

Đã lâu như vậy, ở bên cạnh Hoäc Minh

Dương chỉ có một người là Tô Thanh Anh, vì

vậy cô ấy mới không lo ngại gì, tùy ý đi bất kỳ

nơi nào mình muốn.

Hiện tại có vẻ đã xuất hiện đối thủ rồi,

không biết liệu Tô Thanh Anh có định thay

đổi ý định hay không, ngoan ngoãn trở về

bên cạnh Hoắc Minh Dương.

Nếu vậy, có lẽ Hoắc Minh Dương sẽ tiếp

nhận phẫu thuật sớm hơn.

Chỉ có điều… nhìn bóng dáng hai người

vừa đi vừa nói chuyện, Lữ Hoàng Trung nghĩ,

có lẽ Diệp Tĩnh Gia mới là sự lựa chọn tốt

nhất dành cho Hoắc Minh Dương.

Người phụ nữ tốt như thế, để chăm sóc

Hoắc Minh Dương, sẵn sàng làm những việc

chỉ có đàn ông mới có thể làm.

Anh ta có thể nhận định, Diệp Tĩnh Gia sẽ

không làm Hoặc Minh Dương phải buồn như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »