Chương 12: Không cần búp bê tìиɧ ɖu͙©, chỉ cần em

Hoắc Vân Trạch chạy bộ buổi sáng và buổi tối hầu như mỗi ngày đều không bị gián đoạn, lòng bàn tay bị máy tập thể hình mài ra vết chai mỏng, Khi nắm bóng rổ bằng cả hai tay thì gân xanh nổi lên, kiềm chế, nhưng luôn có một chút sức mạnh.

Nếu hắn muốn vỗ lên phía dưới của mình, âʍ ɦộ sẽ bị hắn đánh nát mất.

Tạ Hoài Dung khép hai chân, hốc mắt ướt dầm dề nhìn người, không dám nhắc lại yêu cầu nữa.

Hoắc Vân Trạch tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì, buông chén, lấy hai thứ từ trong túi ra.

Tạ Hoài Dung không thấy rõ lắm, chỉ có thể đại khái phân biệt ra hai màu vàng sáng và màu lục.

Hoắc Vân Trạch chậm rãi tới gần cậu, dùng ngón tay vén phần tóc mái quá dài của cậu lên.

Là kẹp tóc nhỏ màu trơn theo phong cách của các cô gái..

Hoắc Vân Trạch kẹp lên maí tóc đen của Tạ Hoài Dung, chiếc kẹp xuyên qua sợi tóc của cậu.

Sau khi kẹp rơi xuống thì vang lên tiếng ’cạch’ cực nhẹ.

Chiếc kẹp tóc có độ bão hòa cao dường như tô điểm thêm cho khuôn mặt này, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoãn ẩn dưới gọng kính và tóc mái dài của Tạ Hoài Dung, má đỏ bừng vì khóc giống như trang điểm, cằm nhòn nhọn.

“Bé cưng đáng yêu quá.”

Tạ Hoài Dung ngơ ngác nhìn hắn kẹp lên, không biết đối phương lại phát bệnh gì.

Tắm rửa, thay quần áo, kẹp tóc, đút cơm……

Chắc có lẽ Hoắc Vân Trạch thiếu một con búp bê để chơi rồi, Tạ Hoài Dung nghĩ.

Chỉ là cậu đánh giá sai ham muốn khống chế của người đàn ông.

Sau khi đối phương chậm rái đút hết một chén cháo, Tạ Hoài Dung liếʍ môi một chút: “…… Nhốt người là phạm pháp đấy, Hoắc Vân Trạch.”

Hoắc Vân Trạch cầm một cái bánh sừng nhỏ, lót tay đút lên miệng cho cậu, dỗ cậu ăn thêm một chút.

Bánh mì đè trên cánh môi hồng mềm của cậu.

Tạ Hoài Dung nghiêng nghiêng đầu, không biết nghĩ tới cái gì, đảo mắt lại có tự tin:

“Hoắc Vân Trạch, tôi mua cho cậu một con búp bê tìиɧ ɖu͙© nha?”

Có rất nhiều chuyện đều là sau khi cậu hẹn hò qua mạng với Hoắc Vân Trạch thì mới biết được.

Giá cả của mấy con búp bê tìиɧ ɖu͙© gần như không có hạn mức tối đa, càng ép càng đắc, Tạ Hoài Dung cũng là lần đầu tiên biết du͙© vọиɠ có thể đơn giản dùng tay giải quyết, sau khi đóng gói còn có nhiều sản phẩm phức tạp như vậy..

Tạ Hoài Dung đã có thói quen tiết kiệm tiền nhiều năm như vậy, tiền từ việc làm thêm cộng với tiền học bổng không đến mấy chục nghìn, cậu biết đối phương không thiếu tiền, nhưng thật sự chỉ có thể nghĩ ra được cách này.

Vẻ mặt của Hoắc Vân Trạch đột nhiên lạnh xuống.

Lòng tự trọng chống đỡ cho Tạ Hoài Dung nói tiếp: “Tôi mua cho cậu cái mắc một tý, cậu nhốt nó cũng không bị trái pháp luật, hơn nữa nó cũng không cần dưỡng, dưỡng phía dưới.”

Hoắc Vân Trạch: “Không cần.”

“Thế này cậu không cần, thế kia cậu cũng không cần, rốt cuộc cậu muốn cái gì?” Tạ Hoài Dung nói năng lộn xộn, dùng tay không bị khóa lau mắt, “Có phải kiếp trước tôi nợ cậu cái gì, cho nên cậu một hai phải đối xử với tôi như thế này không?”

Cậu thật sự đáng thương, vừa giận mí mắt đều ửng hồng, nói hai câu liền nghẹn ngào lên, cực kỳ tủi thân.

‘’Anh thì sao.”

Giọng nói của Hoắc Vân Trạch dường như mang theo gió lạnh của mùa đông sâu thẳm,, ngữ điệu bình tĩnh lại mang theo khí thế bức người.

“Bạn gái của anh bị em làm cho không còn.”

“Anh vốn cho một bạn gái gửi ảnh cho anh, gọi anh ơi, nhưng hiện tại đã không còn rồi.”

Hoắc Vân Trạch nhắc lại chuyện cũ làm Tạ Hoài Dung trợn tròn đôi mắt, cậu không ngờ một người đàn ông được nhiều người theo đuổi lại để ý bạn gái trên mạng này.

Cậu nhớ tới bộ dạng say khướt sau khi bị bỏ của Chu Kiến An, làm thế nào cũng không mở miệng được.

Người đàn ông ánh mắt âm trầm: “Lần trước em uống say, chẳng lẽ em không hiếu kỳ em đã nói bí mật gì với anh sao?”

“Em nói em mọc bướm, ai nhìn thì phải chịu trách nhiệm với em, cưng à.”

“Em đã quên sạch sẽ, còn hỏi tại sao anh lại nhốt em?”

Hoắc Vân Trạch rất ít khi nói một hơi dài như thế, dù sao cũng có người vui lòng muốn hiểu ý của hắn.

Hắn nói thẳng hết những lời này, ý đồ đã rất rõ ràng.

Hoắc Vân Trạch thong thả ung dung mở miệng:

“Anh không thiếu tiền, không cần búp bê tìиɧ ɖu͙©.”

“Thích em, bé cưng.”

“Bây giờ em là người yêu của anh.”

Hắn khảy khảy xích bạc trên cổ tay của Tạ Hoài Dung.

“Cho nên anh phải phạt em.”