Chương 18: Hồi ức mới gặp

Thực ra Tạ Hoài Dung có hơi sợ mình nói “thử yêu nhau đi” sẽ có vẻ tự mình đa tình.

Cho nên sau khi nói xong cậu liền cố tình đảo mắt sang một bên, vờ như không sao cả, trên thực tế trong lòng run muốn chết.

Khi Hoắc Vân Trạch nghe được những lời này thì dừng một chút.

“Cưng à…… Có thể lặp lại lần nữa không?”

Đôi mắt đen của người đàn ông nhìn chằm chằm vào cậu, trên nét mặt hiếm thấy có thêm vài phần bất ngờ kinh ngạc.

Sao không nghe hiểu thế này.

Tạ Hoài Dung ôm chăn vùi vào giống đà điểu vùi đầu vào hố cát, buồn lẩm bẩm câu: “Mệt, tôi muốn đi ngủ.”

Cậu không quá giỏi được một tấc lại muốn tiến một thước, bị trói, bị bắt nạt còn đồng ý làm vợ người khác.

Ngoan đến không chịu được.

Tạ Hoài Dung vùi mình trong đống chăn bông rời rạc, cuộn thành một cục, mái tóc đen mềm mại cũng xõa ra rối tung.

Hoắc Vân Trạch nhìn sau cổ của cậu, chậm rãi duỗi tay, không nhẹ không nặng mà nhéo một chút.

Tạ Hoài Dung giật mình một cái, né tránh trợn tròn mắt.

“Cậu làm gì đó……”

Cậu không biết mình lại gảy đến cọng dây xấu xa nào của đối phương, chịu đựng cảm giác tê dại sau gáy bị bóp, giọng điệu nói chuyện lại hung dữ không nổi.

Tạ Hoài Dung chỉ dám nhỏ giọng mắng đối phương là cún xấu xa ở trong lòng.

Cậu cảm thấy Hoắc Vân Trạch thật sự rất giống với ảnh đại diện Dobermann màu đen của hắn, bề ngoài đều có thể dùng từ lạnh lùng hà khắc bạo lực linh tinh để hình dung, đánh lại đánh không lại, làm cho đáy lòng người ta hốt hoảng.

Nhưng tính phục tùng của chó Dobermann màu đen lại rất tốt.

“Vợ ơi.”

Hoắc Vân Trạch làm quen còn nhanh hơn cậu.

Hắn không hề mới lạ mà đọc ra hai chữ này, kéo ra một cái cớ mờ ám.

“Anh muốn một nụ hôn buổi trưa cơ.”



Hoắc Vân Trạch sống đến bây giờ chưa từng làm chuyện gì hối hận, việc làm xáo trộn mối quan hệ với Tạ Hoài Dung ngay từ đầu là một trong số đó.

Tuy rằng Tạ Hoài Dung vẫn luôn cảm thấy mình thuộc loại người không bắt mắt, nhưng có đôi khi khác biệt cũng coi như là một loại đặc biệt.

Thời tiết nóng khô nóng, mới vừa khai giảng, điều hòa phòng ngủ cũng chưa kịp mở. Học viện bọn họ thiết kế tầng lầu cao, ký túc xá mới được sửa sang lại, trên hành lang còn có một số đồ đạc lộn xộn chất đống.

Hoắc Vân Trạch có chút bệnh sạch sẽ.

Hắn kiên nhẫn bước đến cửa ký túc, vị trí cửa bị chặn kín.

Hoắc Vân Trạch nhíu mày, yên lặng mà nhìn vali hành lý trên đất của đối phương.

áo sơ mi kẻ sọc và quần tây đen đều được nhồi đầy, một túi đồ lót vải bông thuần trắng được đặt ở một góc, đơn giản là không có gì đặc biệt.

Không gian phòng ngủ không lớn, đường cũng rất hẹp.

Thấy hắn tiến vào, đối phương vội vàng đóng vali xếp còn một nửa lại, nói một câu “Xin lỗi”.

Cậu đẩy mắt kính trượt xuống chóp mũi, vóc dáng nhỏ gầy, dáng vẻ rất mất tự nhiên.

Cũng rất không phóng khoáng.

Hoắc Vân Trạch khẽ liếc nhìn..

Sự giáo dục khiến hắn mở miệng nói một câu “Không sao”, về phương diện khác, hắn lại dán mác cho người trước mắt—— không cần quen sâu.

Mùa hè mà ăn mặc kín mít, có hơi cổ quái, giày thể thao lỗi thời, có lẽ cũng là người không thường xuyên rèn luyện.

Tạ Hoài Dung đến sớm, đều đã lấy giẻ lau ván giường và ngăn tủ qua một lần: “Cái kia, mấy cái giường kia tôi cũng lau rồi, đến lúc đó cậu có thể trực tiếp trải lên.”

Khăn lông màu hồng phấn lau ra rất nhiều bụi.

Tầm mắt Hoắc Vân Trạch dừng ở phía trên: “Cảm ơn.”

Cùng lúc với người đàn ông đánh giá cậu, Tạ Hoài Dung cũng đánh giá hắn.

Dáng vẻ người trước mắt trông rất sang, lạnh lùng có tài, trên cổ treo tai nghe màu đen, một cậu ấm mười ngón tay không dính nước.

Cậu lại vô cớ nếm ra một mùi vị.

Một mùi vị vẽ vời thêm chuyện.