Chương 21: Say rượu

Tạ Hoài Dung đúng là không có khái niệm về tửu lượng của mình.

Làm một học sinh ngoan nhiều năm như vậy, cậu chưa bao giờ chạm qua hai thứ thuốc lá và rượu bia này.

Hoạt động xây dựng đoàn thể của lớp đều là một đám người tụ tập chơi đùa, hào hứng gọi phục vụ mang mấy két bia lên, bầu không khí chạm cốc trêu đùa lẫn nhau đã có chút dáng vẻ của xã hội nhỏ.

Tạ Hoài Dung thấy bọn họ chưa đến mười tới phút đã náo nhiệt lên, thân thiết quen thuộc như mấy người bạn đã quen lâu năm, mờ mịt trợn tròn đôi mắt.

Trong trường hợp này, có vẻ như người ngồi một mình sẽ hơi khác loài.

Tạ Hoài Dung nhéo nhéo ngón tay của mình, đẩy mắt kính.

Có chút khẩn trương.

Cậu làm bộ rất bận mà lướt lướt di động, thực tế chỉ là xem đi xem lại có mấy thứ, chờ người phục vụ mang mấy món lên.

“Này, cậu đấy, cậu gì ơi, có uống được bia không?”

Trong lớp cũng chia ra người thạo tin hóng hớt và người không thạo tin.

Người thạo tin cơ bản sẽ không gọi tên cậu, bởi vì có nhiều người muốn tạo mối quan hệ tốt với Hoắc Vân Trạch, cho nên bọn họ đều không phản ứng cậu, không đặt cậu vào trong mắt.

Không biết cậu và Hoắc Vân Trạch có quan hệ không tốt thì không nhớ rõ cậu tên là gì, dẫu sao cậu cũng là một nhân vật bên lề không nổi bật.

Tạ Hoài Dung muốn ăn món mới vừa mang lên, cậu gắp hai miếng cá, cúi đầu cắn một cái, chậm rãi nâng lên mặt mới phát hiện đối phương đang nói chuyện với mình.

Cậu do dự mà chỉ chỉ mình, không xác định mà phun ra hai chữ:

“…… Tôi sao?”

“Đúng đúng, chính là cậu, sao cái ly cậu trống không thế! Nào, uống chút bia đi!”

Ngoại trừ bán hàng đa cấp, Tạ Hoài Dung vẫn là lần đầu tiên thấy có người nhiệt tình với cậu như vậy.

Xung quanh càng lúc càng nhiều người, cậu cuộn tay lại ngại ngùng không gắp đồ ăn nữa.

Vất vả lắm mời ăn được miếng cá, bụng cũng chưa lót ổn nữa.

Tạ Hoài Dung chần chờ.

“Sao thể? Giữa bạn học còn không nể mặt nhau à?’’

Cậu không muốn uống rượu lắm, nhưng lại không biết nói từ chối, cánh môi giật giật, trong lúc nhất thời chưa nói ra được lý do.

“Đàn ông đàn ang mà ngại ngùng cái gì, nào nào, làm một ly đi.”

“Không phải, tôi……”

Tạ Hoài Dung nhìn đối phương rót bia, thoáng cái đã rót đầy ly.

Lúc này một bàn tay duỗi ra chặn chai bia đang rót.

“Cậu ấy không uống.”

Nam sinh đang rót bia còn chưa phản ứng lại: “A?”

Năm ngón tay Hoắc Vân Trạch hơi hợp lại, xương ngón tay chặn trên miệng ly, lặp lại một lần nữa: “Cậu ấy không uống.”

Tạ Hoài Dung chậm nửa nhịp mới lấy lại tinh thần.

Hoắc Vân Trạch đứng ở bên tay phải của cậu, hơi nghiêng người về phía.

Hôm nay trên tay hắn còn đeo một chiếc nhẫn bạc, không tính là sang trọng, chạm vào ly phát ra một tiếng giòn vang.

Cũng không biết cậu ấm nổi điên cái gì.

“À à, vậy sao.” Đối phương ngại ngùng cầm chai bia.

Hoắc Vân Trạch bắt gặp ánh mắt của cậu, lạnh nhạt mở miệng, như là giải thích cho hành động của mình: “Trông cậu không muốn uống lắm.”

Tạ Hoài Dung ghét cái cảm giác bị người khác đọc được này, đặc biệt là cậu không thích hắn ra vẻ biết rõ về cậu.

Hoắc Vân Trạch còn không phải là đang biến tướng nói cậu không thể uống bia sao?

Tựa như lúc hắn nói xấu cậu với mấy nam sinh đó vậy.

Chẳng qua kỹ thuật diễn của hắn tốt hơn mà thôi.

Tạ Hoài Dung nổi nóng, trực tiếp giật lấy chai bia từ trong tay đối phương, đẩy tay của Hoắc Vân Trạch ra.

Sau khi Hoắc Vân Trạch bị lòng bàn tay mềm ấm chạm vào thì đột nhiên dừng lại.

Hắn chưa kịp phản ứng, Tạ Hoài Dung đã rót đầy ly bia.

Tạ Hoài Dung cầm lấy ly bia, là kiểu cầm nắm không quen tay vụng về, lắc nhẹ ly bia dưới mí mắt của người đàn ông.

Có lẽ trông hơi giống cậu nhóc cầm ly sữa dừa thể hiện kính rượu bạn đấy.

Đôi môi Tạ Hoài Dung chạm lên miệng ly, hơi hơi ngửa đầu, cổ họng nuốt lấy bia đắng chát.

Lần đầu tiên cậu uống rượu, thiếu chút nữa đã sặc ra nước mắt.

Nhưng ở trước mặt Hoắc Vân Trạch, cậu chịu đựng ho khan, đặt lại ly bia lên bàn.

“Tôi uống được, không cần cậu lo.”

Nếu bỏ qua khuôn mắt ửng đỏ của cậu thì có lẽ những lời này sẽ đáng tin hơn.

Hai má mềm mại trơn bóng, chắc véo đã lắm.

Trái cổ Hoắc Vân Trạch trượt lên trượt xuống, có chút sốt ruột nắm chặt tay, tầm mắt tránh khỏi đôi môi dính bia kia:

“Ờ.”

Sau đó liên hoan mới đi được nửa chặng đường.

Hoắc Vân Trạch đã đỡ bạn cùng phòng say rượu của mình về phòng.