Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Quái Nhỏ

Chương 74

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đôi chân mảnh mai trắng ngần được nâng lên, vật to lớn theo làn da trơn bóng láng mịn đè ép đi lên tràn ra nhiệt độ nóng bỏng, mở ra lại siết chặt.

Cơ thể được kéo căng rồi được lấp đầy đến cực điểm.

Nhiệt độ vào ban đêm đủ để làm con người tan chảy từ đầu đến chân.

Tang Du nhanh chóng quên đi cơn đau, cô như rơi vào đám mây không đáy, đến khi bị trói chặt bởi vòng tay của Lam Khâm cô mới cảm giác được an toàn, bàn tay yếu ớt không có sức lực ôm sau gáy anh, đôi mắt đẫm lệ sương mù tràn đầy khao khát yêu thương.

Tới đỉnh, cô nghẹn ngào hét lên.

Giọng nói bị anh nuốt chửng, khơi dậy càng nhiều những đòi hỏi bất tận.

Không có khái niệm về thời gian, Tang Du không nhớ khi nào kết thúc, cô hoàn toàn biến thành một vũng nước, ngủ thϊếp đi lúc nào không biết ở trong vòng tay anh.

Trước khi đi ngủ vẫn thở hổn hển, miệng vẫn còn lẩm bẩm không dứt.

“Tại sao… tại sao so với lúc đầu chạm vào… còn thấy lớn hơn.”

“Lam Tiểu Khâm… anh có biết đây là lần đầu của em không… thắt lưng của em gãy mất…”

“Chiếc nhẫn anh tặng cho em thật đẹp. “

“Nhưng mà,” Cô nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mê, nằm bò trên cổ anh mà cắn, sau khi cắn còn không tha hôn nhẹ, hờn dỗi lẩm bẩm: “Em vẫn còn tức giận đó ——”

Câu cuối cùng nhỏ bé yếu ớt bị khóa trong cổ họng, hô hấp của cô chậm lại, đôi má đỏ bừng đi vào giấc ngủ.

Cả đêm Lam Khâm không thể bình tĩnh, ôm cô hôn đi hôn lại.

Trái tim đập kịch liệt trong l*иg ngực, tất cả đều đập lên vì cô.

Sau bình minh, Tang Du tỉnh dậy bất ngờ bị lóa mắt bởi viên kim cương lớn trên ngón tay cô.

Đôi chân khó chịu cùng cơ thể đau nhức đều tan thành mây khói.

Cô nín thở quan sát hồi lâu, nhưng mà người ngồi sau thì không chịu được vắng vẻ nãy giờ, dùng cằm cọ cọ cô, cô túm lấy chăn bông chịu đựng sự ngại ngùng, nhanh chóng xoay người, ngẩng mặt lên nghiêm túc trịnh trọng xác nhận lại mọi chuyện: “Hôm qua anh cầu hôn em đúng không? “

Lam Khâm gật đầu thật mạnh.

Cô lập tức hỏi: “Vậy em đã đồng ý với anh chưa?”

Con ngươi của Lam Khâm tràn đầy nước lại không chịu rơi xuống.

Ngay từ đầu cô đã không muốn, mà anh… lúc thời khắc mấu chốt, không suy nghĩ gì cả mạnh mẽ đeo vào cho cô.

Bây giờ Tiểu Ngư hỏi cái này, có phải là không chịu nhận, còn muốn tháo chiếc nhẫn ra… trả lại cho anh?

Lam Khâm bị suy đoán của mình làm cho hoảng sợ, môi anh run lên, lông mày cũng nhíu lại, sử dụng cả tay chân dùng lực ôm cô cộng thêm cả chăn để lấy lòng, trong càng không ngừng buông bực.

Đã đồng ý rồi.

Anh coi như cô đã đồng ý rồi!

Không thể trả lại được.

Tang Du vùi ở vai anh thở không ra hơi, vừa đau lòng vừa buồn cười đối với Lam Khâm đang bóp méo sự thật, cô cố gắng rút tay ra rồi xoa mái tóc ngắn rối bù của anh, sát vào tai anh thì thầm: “Haiz, anh thật sự không muốn nghe em nói gì sao? ”

Lam Khâm lắc đầu nguầy nguậy.

Tiểu Ngư vẫn còn tức giận, bây giờ nếu nhất định phải nói, chắc chắn là lời anh không muốn nghe.

Tang Du vuốt ve mái tóc của Lam Khâm, nói một cách thản nhiên: “Em muốn nói ——”

Cô vừa ý thấy tấm lưng căng cứng của anh, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, em đồng ý.”

Lam Khâm ngây người tầm mười giây, sau đó khuôn mặt tái nhợt của anh nhanh chóng đỏ lên, anh vội vàng xốc gối, lấy ra một cuốn sổ bìa da đỏ, hào hứng đưa cho cô xem.

… Sổ hộ khẩu?!

Lam Khâm đứng lên từ trên giường, xong rồi hấp tấp viết một đống đưa cho cô: “Anh cầu hôn không phải chỉ nói miệng, trong khi em ngủ anh đã chuẩn bị xong hết! Bây giờ chúng ta lập tức đi lĩnh chứng!”

Tang Du choáng váng, lỗ tai bùm bùm kêu.

Một lúc sau, cô đột nhiên duỗi tay ra tức giận nói: “Lam Tiểu Khâm! Anh —— không phải anh muốn em trở thành vợ hợp pháp của anh sao, vậy cũng không cần phải làm di tặng phiền phức như vậy!”

“Sau khi anh không còn nỗi lo về sau, yên tâm buông tay mặc kệ em như vậy sao?”

“Mơ, đẹp, đó!”

Tang Du tưởng tượng đến đó tức đỏ cả mắt: “Em đồng ý là về đồng ý, nhưng trước khi anh mạnh khỏe xuất viện, không cần nói chuyện lĩnh chứng nữa!”

Lam Khâm thật oan ức trong lòng, chỉ có thể cầm sổ hộ khẩu, thất vọng rũ mắt xuống.

Anh không có…

Anh chỉ muốn sở hữu cô một cách trọn vẹn.

Tang Du nắm chăn bông, mếu máo nhìn anh, vùi đầu vào chăn lau nước mắt.

Lam Khâm vội vàng quỳ xuống mép giường ôm lấy cô.

Anh sai rồi, những thứ trong tủ khiến Tiểu Ngư sợ hãi.

Anh lại viết chữ một lần nữa, lần này viết thẳng thắn đàng hoàng: “Khi nào anh phẫu thuật xong, chúng ta đi lĩnh chứng, được không.”

Tang Du hít mũi, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, thành thật dựa vào khủy tay của anh, chăn bông trải rộng ra, cơ thể trắng muốt không mảnh vải dán chặt vào người anh, thì thào nói: “Như vậy mới được…”

Ban ngày không phải đi làm, hai người lăn lộn quần lấy nhau đến trưa mới rời giường.

Tang Du đã được anh chăm sóc khoan khoái sạch sẽ từ lâu, cảm giác khó chịu còn lại cũng đã khôi phục, quyết không đầu hàng trước sự dụ dỗ của Lam Khâm dục cầu bất mãn vào buổi sáng, cô mặc quần áo mỉm cười bỏ chạy, đưa ra một lý do vô cùng nghiêm túc: “Thà dục cầu bất mãn, cũng không thể túng dục quá độ!”

Lam Khâm bị lệnh cấm chỉ có thể trốn vào phòng tắm giải quyết, mặc áo ngủ ngoan ngoãn thu dọn giường.

Trong tủ lạnh có đồ ăn nửa chín đã chuẩn bị sẵn, có thể trực tiếp hâm nóng làm bữa chính trong trường hợp khẩn cấp, Tang Du vốn muốn nấu một bữa trưa thịnh soạn để ăn mừng, nhưng Lam Khâm không yên lòng, sợ cô mệt nên mãnh liệt phản đối, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc buồn bã lười biếng.

Thức ăn nửa chín rất đơn giản, chỉ cần cho vào lò vi sóng là xong.

Trong lòng Tang Du tràn đầy ngứa ngáy ngọt ngào, khóe miệng mỉm cười không ngừng, thỉnh thoảng ý loạn tình mê lại nổi lên, phải dùng tay quạt gió cho hạ nhiệt.

Trong lò vi sóng sáng đèn.

Hơi thở Tang Du nóng bừng, dùng nấu nướng để chuyển hướng sự chú ý, chuẩn bị nấu canh ăn kèm, cô vặn mở bếp ga, ngọn lửa màu xanh lam vọt lên.

Ánh mắt cô đông cứng lại.

Lửa…

Ký ức tối hôm qua ở nhà cũ nhà họ Lam lại hiện lên trong đầu cô, trong video giọng nói sạch sẽ của Lam Khâm rất êm tai, rốt cuộc là cháy lớn như thế nào mà hủy hoại anh thành bây giờ, anh phải chịu đau đớn phẫu thuật trong thời gian thanh xuân của mình.

Cô sợ làm Lam Khâm tổn thương nên chưa từng hỏi kỹ.

Có thể sau khi làm phẫu thuật thành công xong, di chứng vụ hỏa hoạn không còn khiến anh bận tâm, cô sẽ chọn thời cơ thích hợp hỏi đến nó.

Tang Du đặt thức ăn lên bàn, nhìn về phía phòng ngủ, Lam Khâm đang chăm chỉ thay ga trải giường, cô nhớ tới vết đỏ dính trên đó, mặt nóng bừng, kiễng chân chạy tới, định bất ngờ giật lấy.

Khi đến gần cửa, cô dần dừng lại.

Khâm Khâm… anh đang làm gì vậy?

Tang Du nắm lấy khung cửa nhìn vào, Lam Khâm đứng bên giường hơi cúi xuống nhặt một con búp bê nhỏ bị cô đè sau gối.

Nó rất cũ, sau khi giặt quá nhiều lần, hầu hết màu sắc tự nhiên của nó đã bị mất đi.

Đó là… món quà mà cô nhận được vào ngày sinh nhật năm đó, một con mèo con lông nhung xuất hiện cùng lúc với bằng chứng về sự vô tội của cha cô.

Sau khi chuyển đến khu Lâm Giang, cô đặt nó ở gần mình theo thói quen, sau đó đổi phòng ngủ trên lầu, không hề động vào con mèo nhỏ ở trên giường tầng dưới nữa.

Từ góc độ của Tang Du chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt của Lam Khâm, anh nâng con mèo bằng cả hai tay, yêu quý chạm vào bộ lông cũ nát của nó, rõ ràng là cười nhưng không hiểu sao lại chảy ra nước mắt.

“Khâm Khâm? Ăn cơm thôi.”

Lam Khâm nghe thấy tiếng gọi, anh hơi bối rối đặt con mèo con trở lại vị trí, gấp ga trải giường xong rồi đi ra, nựng khuôn mặt của cô.

Tang Du được anh ôm vào lòng, ngoái đầu lại nhìn con mèo con một cái.

Không phải Khâm Khâm đã nói… Con mèo này và chứng cứ của ba, không phải anh đưa sao?

Cô ở trong lòng ngực anh ngẩn ngơ lại đổi lấy là một nụ hôn sâu.

Tang Du nhắm mắt lại trong ngực anh, quyết định không hỏi cũng không nghĩ, mọi thắc mắc phải gạt sang một bên, không có gì quan trọng bằng việc Khâm Khâm phẫu thuật.

Tối hôm đó, Tống Chỉ Ngọc gọi điện thông báo mọi việc đã chuẩn bị tốt.

Lam Khâm chỉ cần phải nhập viện ba ngày để điều chỉnh tâm trạng của mình trước khi phẫu thuật.

Anh có bóng ma với bệnh viện, phải cố gắng vượt qua nó.

Tang Du sẵn sàng trận địa đón địch, nhớ lại những điều cần chú ý ghi vào trong một cuốn sổ nhỏ theo thứ tự, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Ngay ở trung tâm phục hồi sao ạ?”

Rốt cuộc, trung tâm phục hồi chức năng tập trung vào việc phục hồi sức khỏe là chính, cô nghĩ sẽ đến các bệnh viện lớn khác.

“Về trang thiết bị và điều kiện, trong nước cũng ít nơi nào so được với trung tâm phục hồi chức năng,” Tống Chỉ Ngọc trả lời: “Giải phẫu chữa bệnh và chăm sóc đều là mời chuyên già bên ngoài, chúng ta cung cấp hoàn cảnh tốt rồi, vẫn nên ở trong địa bàn của mình an tâm hơn.”

Trái tim Tang Du buông lỏng: “Cháu không thể tham gia trong khi phẫu thuật, nhưng chăm sóc cứ giao hết cho cháu. “

Tống Chỉ Ngọc nói “Ừ” rồi im lặng một lúc mới nói thêm: “Phòng bệnh là phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng trên cùng, đây là phòng đơn riêng tư, không ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt của hai đứa.”

Nghĩa là…

“Cháu cố gắng hết sức an ủi nó càng nhiều càng tốt,” Tống Chỉ Ngọc nhẹ nói: “Cúp đây.”

Tang Du nghĩ hẳn là cô đọc quá nhiều sách đồi trụy, vậy mà còn nghĩ đến những hình ảnh đặc biệt không lành mạnh, cô che mặt đập bàn, đỏ mặt thở hổn hển, bắt đầu thu dọn đồ đạc cần thiết để nhập viện.

Trước một hôm nhập viện, Tang Du vẫn đi làm ca ngày như thường lệ, Lam Khâm tranh thủ lúc cô không có nhà, mang theo một loạt bản thiết kế chính thức hoàn thành đến nhà Tống Chỉ Ngọc.

Gần Tết, thời tiết càng ngày càng lạnh, khắp nơi trong căn nhà cũ nhà họ Lam toàn là tuyết đọng, tràn ngập hơi thở u ám hiu quạnh.

Tống Chỉ Ngọc đợi anh ở phòng khách, đầu tiên cẩn thận kiểm tra khí sắc của anh không có gì đáng chê trách, sau đó cầm lấy bản vẽ tay và ổ USB, bà mở ra xem thứ tự từng cái một, trên mặt đầy mệt mỏi tràn ngập ánh sáng không thể kiểm soát.

“Không tệ,” Bà nói liên tục vài câu, hiếm khi nở nụ cười: “Khi nào con có thể rời giường, ngay lập tức bắt tay vào sản xuất hàng mẫu, với những thứ này, con nhất định có thể tranh giành một vị trí tại triển lãm trang sức cho Lam gia.”

Lam Khâm yên lặng nhìn bà.

Tống Chỉ Ngọc bị nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, nụ cười từ từ trở nên lạnh lùng: “Đã ba tháng, bà nói nhiều chuyện tốt chuyện xấu như vậy, con cũng không dao động gì sao?”

Lam Khâm mở phần mềm giọng nói: “Bà nội, những gì con có thể làm cho bà, cũng đã làm xong. ”

Bởi vì cô, không phải vì Lam gia.

Ngón tay anh tiếp tục ấn, giọng nói tiếp tục vang lên: “Con sẽ không có quan hệ gì với Lam gia nữa, bà nội, bà cũng lo lắng cho thân thể của mình đi.”

Tống Chỉ Ngọc muốn ngắt lời.

Lam Khâm trực tiếp dùng hai chữ ngăn cản lại ——

“Không đáng.”

Đối với anh hay Tống Chỉ Ngọc, cái gia tộc trống rỗng lạnh lùng này cũng đều không đáng.

Sau khi Lam Khâm nói rõ, đứng dậy định rời đi, cuối cùng Tống Chỉ Ngọc mới nhận ra rằng tất cả những lời ép buộc, mềm mỏng uy hϊếp với Lam Khâm đều vô dụng, anh không thể phục vụ Lam gia theo ý nghĩ của bà được.

Anh muốn phân rõ giới hạn.

Tống Chỉ Ngọc lại đau đầu, bà vội vàng chống tay vịn đứng lên, thấy Lam Khâm đi xa dần không hề lưu luyến, bà tuyệt vọng lạnh giọng nói: “Lam Khâm, con còn có một chuyện do bà kiểm soát, không nhớ rõ sao!”

Lam Khâm đứng ở giữa phòng khách, thẳng lưng.

Khóe mắt Tống Chỉ Ngọc đã đỏ ngầu, cố gắng nắm lấy tay anh, nghiến răng đe dọa: “… Mối quan hệ của con với Tang Liên Thành, nguyên nhân của việc con bị bỏng, Tang Du không biết đúng không?”

“Người khác không thể ảnh hưởng đến con, con không cần bọn họ, vậy còn Tang Du thì sao! ”

Tống Chỉ Ngọc tàn nhẫn tự đâm vào lương tâm của mình, khó khăn bước đi ra ngoài, hi vọng rằng anh sẽ bị lung lay.

Chỉ cần Lam Khâm nguyện ý cân nhắc trong lòng, bà sẽ nuốt hết những lời tổn thương nhất mà nói lời xin lỗi với anh.

“Con đã nhiều lần nhấn mạnh rằng bà không được để Lam gia tiết lộ chuyện đó ra, không phải con luôn sợ Tang Du biết chuyện này sao?”

“Không phải con lo lắng, tình yêu của Tang Du đối với con sẽ thay đổi sao? Thậm chí sợ con bé nghĩ không thông, trái lại hận con, cảm thấy cha nó chết vô tội?”

“Ngoài chuyện này ra, không có chuyện gì là có thể kí©h thí©ɧ đến con,” Bà khô khan cười khổ: “Khâm Khâm, bà nội thật sự không có còn cách nào, thế hệ này Lam gia quá tệ rồi, anh cả con, em trai con, bà không thể để bọn nó kế thừa. ”

Lam Khâm mạnh mẽ siết chặt nắm đấm đến nổi gân xanh.

“Bà biết, chính bà tồi tệ như vậy, vì vậy con phải thành công trong cuộc phẫu thuật, mới có thể dùng cả bản thân để bảo vệ Tang Du,” Giọng nói khàn khàn đến mức thay đổi giọng điệu của bà: “Bà nói chuyện này, con không cần phải trả lời ngay, mọi thứ đều chờ con tốt hơn đã.”

“Chờ con tốt hơn….. “

Đôi mắt đυ.c ngầu của Tống Chỉ Ngọc giờ đây lưng tròng nước mắt, mọi sự tập trung đều đổ dồn vào câu trả lời của Lam Khâm.

Hoàn toàn không để ý tới, dưới bàn trà ở bên cạnh bà, có một khối hình tròn nhỏ màu đen, phát ra những ánh sáng mỏng manh bí mật.

Chiều ngày hôm sau, Lam Khâm chính thức nhập viện.

Tang Du mang theo túi lớn túi nhỏ chất đầy một hòm, thật sự như muốn chuyển nhà đi.

Chú Trần nhìn mà dở khóc dở cười, an ủi cô: “Đừng lo lắng, đừng lo lắng, chắc chắn cậu chủ không sao, qua vài ngày là có thể xuất viện, không thể dùng được quá nhiều đồ này nọ.”

Tang Du như lâm đại dịch nói: “Lo trước khỏi họa. “

Cô không chỉ chuẩn bị, còn chuẩn bị nhiều hơn nữa.

Cách an ủi đang chờ được thực hiện… Càng nhiều!

Lam Khâm đã đưa Tang Du đến trung tâm phục hồi chức năng không biết bao nhiêu lần, nhưng việc có thể bước vào phòng bệnh là một thử thách lớn đối với anh.

Căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng, ga trải giường trắng như tuyết, cây truyền dịch lạnh như băng bên cạnh giường, các loại dụng cụ kêu tích tích nhỏ giọt, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đẩy ra để rút máu, vô số ống dụng cụ cắm vào cổ họng đau đớn.

Vô tận tra tấn cùng tuyệt vọng.

Khi Lam Khâm ra khỏi thang máy, cả hành lang của tầng chăm sóc đặc biệt đều trống không.

Trên trán của anh có một tầng mồ hôi lạnh mỏng, cúi đầu hít sâu một hơi, đang cảm thấy giày vò, bỗng dưng có một bàn tay mềm mại xoa lên trán anh, sau đó ôm lấy cánh tay của anh nói: “Bây giờ không giống như trước kia.”

Tang Du nghiêm túc nói: “Khâm Khâm, anh không đơn độc, anh còn có em.”

Tảng đá lớn vô hình trên lưng Lam Khâm vỡ ra, anh di chuyển bàn tay cứng ngắc bắt lấy ngón tay cô, đan mười ngón vào nhau.

Tang Du dẫn anh đến phòng bệnh đã được chuẩn bị tốt, mở cửa ra ngay trước mặt anh.

Lam Khâm nhắm mắt lại theo phản xạ, đến khi nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của cô, anh mới thử chậm rãi mở mắt ra.

Trong phòng bệnh có mùi thơm sạch sẽ, ga trải giường có màu xám xanh giống như ở nhà, không có dụng cụ cùng bình truyền dịch, thay vào đó là những bó hoa tươi rải rác ngẫu nhiên, một tấm biển lớn về tiêu chí của trung tâm phục hồi chức năng, còn có một giỏ —— đầy đồ ăn vặt do Tang Tiểu Ngư đặc biệt làm.

Tang Du đẩy anh vào rồi lau mồ hôi cho anh: “Tang Tiểu Ngư sẽ không bao giờ lừa anh.”

“Sau này có em, mọi thứ đều sẽ khác,” Cô nhìn anh chằm chằm với đôi mắt trong veo sáng như sao: “Thân thể Lam Tiểu Khâm chắc chắn sẽ khỏe, tâm trạng sẽ tốt, chắc chắn phải xuất viện an toàn rồi về nhà cùng em.”

L*иg ngực Lam Khâm nóng như lửa đốt, toàn thân lại như được ngâm trong đường, cúi người ôm chặt lấy cô.

Không ai có thể…

Làm cho Tiểu Ngư rời khỏi anh.

Chập tối, Tang Du đi cùng Lam Khâm trong suốt cả quá trình, dẫn Lam Khâm kiểm tra xong các bước, trước khi anh có bất kỳ phản ứng khó chịu nào, đã bị thức ăn ngon dụ dỗ mất, còn ôm anh khiến anh không thể nghĩ được gì khác.

Mắt Lam Khâm dán chặt vào cô, nhìn chằm chằm một giây cũng không chịu rời đi, nắm tay cô mới có thể an ổn.

Kết quả buổi tối, lúc anh cần người làm bạn nhất, Tang Tiểu Ngư lại biến mất.

Nói là giúp Mạnh Tây Tây một chút vội, 10 phút sau sẽ quay lại.

Mười một phút rồi!

Trong lòng Lam Khâm bồn chồn không yên, nhưng đã hứa đợi cô về, anh không thể chạy lung tung, gửi tin nhắn lại không trả lời, gọi điện thoại cũng không bắt máy, cả hành lang cũng không có một tiếng động.

Anh cau mày, thật vất vả cố gắng chịu đựng cho đến 12 phút.

Vẫn không có bóng dáng Tang Du.

Lam Khâm không chịu nổi nữa, định đi ra ngoài tìm cô, nhưng khi anh vừa mở cửa, một bóng người mỏng manh tràn đầy mùi thơm đúng lúc đυ.ng vào anh.

Hơi thở Tang Du hổn hển nắm lấy áo sơ mi của anh, môi khẽ mở ra: “Bệnh nhân Lam Tiểu Khâm, anh định đi đâu?”

Lan Khâm ôm cô, ngơ ngác nhìn.

Tang Du dựa lưng vào cửa, ngón tay mảnh mai linh hoạt chạm vào ổ khóa, đóng chặt.

Rèm đã được kéo kỹ cửa cũng bị khóa.

Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, không hề có cái gì quấy rầy.

Hai mắt Lam Khâm không thể dịch chuyển, hô hấp nặng nề.

Tang Du vén tóc mai ở hai bên thái dương, ngẩng đầu với gò má nóng bừng, đôi mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa triền miên.

Nhiệt độ trong trung tâm phục hồi chức năng rất thích hợp, cô vừa đi đến phòng nghỉ của trạm y tá ở tầng dưới …

Cố ý mặc một chiếc váy y tá màu xanh trắng mùa hè, hơn nữa… nó nhỏ hơn một cỡ.

Cô để cuộn tóc dài lại, đội mũ y tá xinh đẹp, chiếc váy hơi ôm lấy cơ thể, lộ ra khuôn ngực đầy đặn và vòng eo nhỏ gầy, dưới làn váy đặc biệt là có một đôi chân thon dài, cổ chân trắng ngần có vòng phỉ thúy hình con cá nhỏ do Lam Khâm tự tay làm.

“Em nhớ lần đầu tiên đưa anh đến ca trực đêm,” Tang Du hơi nâng cằm lên, đôi môi ướŧ áŧ đỏ au, hơi thở phun lên yết hầu của anh: “Anh nói em mặc đồng phục y tá thật đẹp —— “

Lam Khâm túm chặt eo cô, theo sau liền ôm cô vào trong ngực, ngực kịch liệt nhấp nhô.

Tang Du tiện thể ôm lấy vai anh, dựa vào anh bước tới giường.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô đã cám dỗ anh một cách đáng sợ: “Phòng bệnh này cách âm rất tốt, rất an toàn.”

Lam Khâm không nhịn được, dùng lòng bàn tay nóng bỏng ôm cô lên, ngẩng đầu cắn môi cô.

Cô thì thào nói nhỏ, cầm tay anh để lên đầu, cởi mũ y tá ra, mái tóc đen lòa xòa rơi xuống, sượt qua mặt anh mang mùi hương ngào ngạt.

Chiếc váy y tá của cô theo chuyển động vướng víu kéo lên trên, cuộn tròn trên đôi chân trắng nõn thon thả của cô.

“Bệnh nhân Lam Tiểu Khâm,” Cô khẽ mυ"ŧ đầu lưỡi anh, run người khi bị anh đè xuống giường, nhẹ giọng nói: “Có cần em… chữa trị cho anh không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »