Chương 75

Trang phục y tá trên người Tang Du bị xé thành từng mảnh.

Váy bị kéo xuống vứt ở mép giường, phần áo trên quá chật, cúc áo liên tục bị giật văng ra, vạt áo được đẩy lên cao lộ cặp ngực căng tròn đầy đặn.

Chỉ trong một khoảnh khắc, quyền chủ động đã bị đổi lại.

Đôi tay đầy mồ hôi của cô bấm chặt vào tấm lưng căng cứng của Lam Khâm, cơ thể uốn éo theo động tác kịch liệt của anh, mặc anh phát tiết.

Phòng chờ bệnh viện yên tĩnh trở lại, Tang Du mặt đỏ say, hơi thở mỏng manh nằm trên vai anh, cô có một chút lo lắng.

Trò chơi bệnh nhân y tá không thích hợp với thiếu nhi này…

Không biết R18 (*) này có cung cấp linh cảm tà ác cho bản thiết kế của Lam Tiểu Khâm không?

(*) R18 là cấm trẻ em dưới 18 tuổi

Tối hôm đó Tang Du nằm mơ, từ đầu tới cuối không khác gì một bộ phim truyền hình, tất cả đều là những cảnh giường chiếu nóng bỏng của những nàng tiên cá nhỏ dưới biển sâu.

Mới sáng sớm mở mắt ra, cô chạm vào cái mũi nóng hầm hập.

Tự nhiên lại chảy máu…

Tiểu Ngư mất mặt ném chiếc gối lên trên giường bệnh, giận dữ thoát khỏi cái ôm của Lam Khâm, chạy nhanh vào trong phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt mới có thể khiến đầu óc tỉnh táo lại.

Sáng nay đón chờ Lam Khâm là một loạt hạng mục kiểm tra yêu cầu phải để bụng rỗng.

Hai ngày cuối cùng trước khi phẫu thuật.

Đến giữa trưa, từ khi nhập viện các kết quả kiểm tra đều được đưa tới tay Tống Chỉ Ngọc. Tất cả các chỉ tiêu đều bình thường, thậm chí sức khỏe còn cao hơn cả mức độ trung bình của người trưởng thành.

Lam Khâm đã không còn ốm yếu, hoàn toàn bình phục như một người bình thường.

Từ trước tới nay, anh vẫn luôn mong đợi có thể được như… người bình thường.

“Lam Tiểu Khâm siêu khỏe mạnh mau đến đây ăn cơm trưa nào ——” Tang Du lấy đồ ăn từ trong hộp giữ ra, nở nụ cười ngọt ngào nhưng trong lòng lại lo lắng. Bắt đầu từ sáng mai, anh sẽ phải nhịn ăn hoàn toàn, trong bụng sạch sẽ 24 tiếng.

Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc, nhanh nhất cũng sẽ phải mất đến một hai ngày mới có thể ăn cơm như bình thường.

Cộng thêm ba ngày nữa là sẽ đến năm mới.

Tang Du không ngừng gắp thêm thật nhiều đồ ăn đặt vào trong bát Lam Khâm, miệng lẩm bẩm nói anh phải ăn nhiều vào một chút. Cửa phòng bệnh khép hờ bỗng vang lên ba tiếng gõ, sau đó là âm thanh của người đàn ông truyền vào: “Khâm Khâm có ở đây không?”

Ánh mắt Lam Khâm lạnh lùng, đối diện với Tang Du.

Là Lam Cảnh Trình.

Tang Du đặt bát đũa xuống, đáp lại một câu ngắn ngủi, từ ngoài phòng bệnh kéo đuôi nhau lần lượt đi vào không chỉ có mình Lam Cảnh Trình mà hầu như người nhà họ Lam đều có mặt. Ai nấy đều ăn mặc mũ áo chỉnh tề, vẻ mặt bi thương, nhưng lời nói ra lại chẳng có một chút quan tâm nào. Chẳng qua bọn họ chỉ muốn cho người khác thấy cảnh một gia đình hòa thuận đầm ấm mà thôi.

Hoặc có lẽ là những người này thật sự xấu hổ.

Nhưng đối với Tang Du mà nói, tất cả bọn họ đều là yêu ma đã làm tổn thương tới Khâm Khâm trong quá khứ.

Tang Du giấu đi sự chán ghét, đưa canh sườn bí đao cho Lam Khâm: “Khâm Khâm, mau uống nhanh đi kẻo lát nữa sẽ nguội mất.”

Lam Khâm nhìn quanh những người Lam gia đang có mặt ở đây một lần, khóe môi nhếch lên, ánh mắt trông mong nhìn về phía Tang Du, dùng chóp mũi cọ nhẹ lên cái thìa.

Mong —— được đút!

Tâm trạng đang không vui của Tang Du đột nhiên tốt lên một cách thần kỳ, xoa xoa mặt Lam Khâm, khuấy một thìa canh rồi đưa đến bên miệng anh.

Người của Lam gia tự biết bản thân không được chào đón nên ở lại không lâu liền sôi nổi tìm lý do rời đi. Cuối cùng cũng chỉ còn lại Lam Cảnh Trình ngồi cuối giường không đi, liếc mắt nhìn hai người thân mật.

“Khâm Khâm, em cũng đừng trách chúng anh tới đây không đúng lúc, người trong nhà vẫn rất quan tâm em.” Hai tay Lam Cảnh Trình đặt trên đầu gối, cầu xin: “Em đừng lạnh lùng như vậy.”

Lam Khâm uống xong bát canh, mắt rũ xuống, viết cho anh ta một câu: “Anh trai, anh cũng nên về đi.”

Lam Cảnh Trình siết chặt ngón tay.

“Ý tốt tôi xin nhận.” Lam Khâm viết nguệch ngoạc: “Nhưng đó là người nhà của anh, không phải của tôi. Về sau nếu có thể không gặp cũng đừng gặp.”

Vẻ mặt Lam Cảnh Trình vẫn như cũ, thở dài một hơi, sau khi đảm bảo rằng bản thân sẽ có mặt trong suốt quá trình diễn ra cuộc phẫu thuật, sẽ chờ lệnh bất cứ lúc nào, mới mang vẻ mặt không yên lòng rời đi.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, đôi mắt đen nhánh phủ thêm một tầng sương lạnh, hai bàn tay nắm chặt, bước nhanh về phía thang máy đi thẳng xuống tầng, vòng qua sân sau và lên một chiếc xe.

Người ngồi trong xe chính là vị cổ đông cũ đã từng tìm Lam Khâm gây rối.

“Biết vì sao Tống Chỉ Ngọc lại từ bỏ cậu không?” Ông ta cười lạnh: “Do dự thiếu quyết đoán, không làm được đại sự.”

Lam Cảnh Trình tựa lưng vào ghế, mắt nhắm lại: “… Nhà họ Lam đúng thật là có lỗi với cậu ta.”

“Lỗi lầm đã bao nhiêu năm? Định bao giờ kết thúc? Mỗi ngày các cậu cúi đầu khom lưng, nhưng cậu ta đã bao giờ để các cậu vào mắt chưa? Cậu ta thật sư coi cậu là anh trai sao? Nếu như cậu ta tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc, cả nhà các cậu đừng mơ bản thân được sống tốt!”

Lam Cảnh Trình bị chọc đúng tâm sự, trán nhảy dựng lên.

“Cảnh Trình, máy nghe lén là cậu đặt dưới thùng hải sản kia, lấy danh nghĩa là quà tặng. Bây giờ cậu ở đây giả bộ từ bi làm gì?”

“Lời Tống Chỉ Ngọc nói chính tai cậu đã nghe thấy, bà ta bệnh đến mất trí nhưng bà ta thà rằng chọn một tên ma ốm bị câm cũng không thèm chọn cậu. Nếu cậu không tranh thủ cơ hội này, cậu sẽ không còn chỗ đứng trong Lam gia.”

“Ngay cả tạo ra một vụ tai nạn ngoài ý muốn cậu cũng không dám, bảo cậu động tay động chân trong thời gian cuộc phẫu thuật diễn ra cậu cũng không làm. Bây giờ nghe được mấu chốt, nói vài câu thật lòng là cũng có thể không đánh mà thắng. Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu cậu tiếp tục do dự, tôi sẽ lập tức chọn người khác. Cậu cứ ở đó mà chờ làm chó nhà có tang đi.”

Những lời này thật cay nghiệt, Lam Cảnh Trình nhìn chằm chằm vào hướng tòa nhà trung tâm phục hồi chức năng, tay nắm chặt mấy chữ Lam Khâm viết cho anh ta khi còn ở trong phòng bệnh.

Một ngày trước khi cuộc giải phẫu diễn ra, Lam Khâm chính thức nhịn ăn, chờ cho dạ dày tiêu hóa gần hết đồ ăn trong bụng. Buổi chiều được nội soi thanh quản thêm một lần nữa, chắc chắn tình trạng cơ thể trước khi tiến hành cuộc phẫu thuật.

Cảm giác buồn nôn xa lạ đã lâu không xuất hiện hai ngày nay lại năm lần bảy lượt tìm tới. Lúc mới bắt đầu Lam Khâm còn nôn khan thì giờ đây đã có thể khống chế tốt bản thân, chịu đựng không biểu hiện ra.

Anh xuống giường kiểm tra, lại bị Tang Du ôm lấy ngồi trên ghế dài bên cạnh. Anh nghiêm người dựa vào, vòng tay qua ôm eo cô, cảm giác muốn nôn mửa trong bụng dần dần ổn định theo nhiệt độ cơ thể cô.

Về đến phòng bệnh, sắc trời đã chuyển tối.

Vào giờ này ngày mai, anh có thể vẫn còn đang hôn mê do tác dụng của thuốc gây tê, không biết đến khi nào mới tỉnh được.

Lam Khâm nghĩ rằng Tang Du sẽ mặt ủ mày ê, đang nghĩ xem nên dùng cách nào để an ủi cô thì thấy cô mở vali ra, lấy một cái hộp lớn. Vừa mở ra thì thấy bên trong có đầy đủ dụng cụ cắt tóc.

“Tóc anh có chút che mắt rồi…” Tang Du lắc lư cái hộp, cười tủm tỉm nói: “Trước khi nhập viện chưa kịp cắt, cho nên em đã cố ý chuẩn bị! ”

Lam Khâm ngoài ý muốn kéo kéo đuôi tóc, nhớ tới trước kia mình đã thử cắt vô số lần không đồng đều, ngực nóng bỏng như nham thạch nóng chảy tràn qua.

Gương của phòng tắm có thể di động, cô di chuyển ra và đặt nó trên bàn cạnh giường ngủ.

Ghế được đặt ở phía trước mặt gương.

Tang Du ấn Lam Khâm ngồi xuống, cúi người ngắm hình ảnh phản chiếu trong gương, cười khẽ bên tai anh tán thưởng: “Thần tiên đại mỹ nhân, quả nhiên sau khi có vị hôn thê càng đẹp hơn. ”

Lam Khâm cong mắt, cầm lấy tay cô tinh tế vuốt ve.

Làm sao anh có thể nghĩ tới có một ngày mái tóc này của anh lại may mắn như vậy, được cô tự mình cắt tỉa.

Tang Du dùng ngón tay xoa bóp đỉnh đầu anh, không ngại phiền phức chải đi chải lại mái tóc đen mềm mại.

Người ta nói người có mái tóc mềm mại, tâm địa cũng mềm.

Khâm Khâm tốt như vậy, nhất định có thể bình an.

“Anh không cần lo lắng về kỹ thuật của em.” Tang Du khéo léo đùa nghịch kéo nhỏ, vừa loẹt xoẹt, vừa dịu dàng nói: “Trước kia khi mẹ em bị bệnh, hoạt động trên giường không tiện, tóc của bà ấy đều do em phụ trách xử lý, đảm bảo hiệu quả rất tốt.”

Đầu ngón tay cô cố ý vô tình cọ xát anh, khiến anh ngứa ngáy: “Lần này nếu tiên sinh nhà em hài lòng, nhớ cho năm sao khen ngợi nha. ”

Lam Khâm không thể tùy tiện lộn xộn, si ngốc nhìn cô thông qua gương.

Cô khom lưng xuống, nghiêm túc sửa sang lại đuôi tóc của anh, thuận tiện hôn lên cổ anh, giọng nói kéo dài: “Sau khi tặng năm sao khen ngợi, còn phải phiền tiên sinh để em phục vụ anh cả đời. ”

Lam Khâm kéo cô lên đùi.

Anh quá tham lam rồi.

Cả đời này thế nào cũng cảm thấy không đủ. Ngay cả kiếp sau của cô, cũng muốn chiếm cô làm của riêng mình.

“Được rồi, Tiểu Lam Khâm tóc ngắn.” Tang Du ghé vào trước ngực anh, đưa tay xoa mái tóc của anh: “Tối nay đi ngủ sớm, tối mai chúng ta lại thức đêm. ”

Để Lam Khâm chóng ngủ, Tang Du giả vờ ngủ vất vả cực kỳ.

Bốn phía tối đen như mực, cô buông tiếng thở dài, hơi thở nhẹ như bông, nhưng trong lòng lại vô cùng nôn nóng, chỉ mong cho Khâm Khâm mau chóng chìm vào giấc ngủ, chứng mất ngủ như sắp nhấn chìm cô.

Nhưng Lam Khâm cự tuyệt không hợp tác ôm cô nhẹ nhàng vỗ về, giống như đang dỗ dành đứa trẻ, vô cùng kiên nhẫn. Hơn nữa cách mấy giây còn cúi xuống hôn một cái, càng khiến người ta mê man.

Không quá mười phút, Tang Du không chịu nổi mà ngủ thϊếp đi.

Lam Khâm chờ cô ngủ say mới mở một ngọn đèn yếu nhất, nhìn chằm chằm sườn mặt cô cho đến tận đêm khuya mới đứng dậy lấy phong bì và giấy trắng đã chuẩn bị sẵn trong ngăn kéo, lót lên giường viết chữ.

Anh cẩn thận gấp tờ giấy, nhét vào trong phong bì, gấp thành hình vuông. Nhón chân nhẹ nhàng bước xuống giường, bỏ vào túi áo đồng phục y tá của Tang Du.

Mùa đông trời sáng muộn, khi thức dậy để chuẩn bị cho việc phẫu thuật, bầu trời vẫn còn tối.

Cánh cửa phòng bệnh được mở toang, những bác sĩ và y tá xa lạ bắt đầu ra vào, trên mặt đều mang một chiếc khẩu trang lớn che kín mặt, tất cả đều mang vẻ mặt trịnh trọng.

Tang Du không tham dự vào công tác chuẩn bị bận rộn, chuyên tâm ở bên cạnh Lam Khâm.

Thời gian phẫu thuật được quyết định lúc 10 giờ sáng, dự kiến kéo dài trong ba tiếng rưỡi. Chờ ý thức hồi phục hoàn toàn, chắc sẽ phải đợi tới gần sáng.

Chín giờ rưỡi, Lam Khâm thay quần áo bệnh nhân nằm im trên giường bệnh. Tống Chỉ Ngọc đi tới nhìn một chút: “Tốt lắm, không hoảng hốt.” Tiếp theo bà vung tay lên: “Đi thôi, vào phòng phẫu thuật. ”

Bốn bánh xe chạy trên nền gạch, tạo ra âm thanh “rạch” ngột ngạt.

Tang Du mỗi ngày đều nghe thấy âm thanh như thế này, cho rằng đã sớm quen tới mức chết lặng. Nhưng vào thời khắc này, mới biết được thì ra âm thanh này cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng như vậy.

Cô theo sát giường bệnh, tay vẫn vuốt ve đỉnh đầu Lam Khâm, chính bản thân cũng không hiểu vì sao miệng không dừng lại được. Mặc kệ có bao nhiêu người đang đứng quanh, còn kiên trì nhỏ giọng lải nhải không ngớt.

“Em ở bên ngoài chờ anh, sẽ không đi đâu hết.”

“Anh phải nhanh lên, nếu không em sẽ rất lo lắng, có lẽ sẽ khóc mất.”

“Hôm nay là ngày cuối cùng của năm, buổi tối sẽ có rất nhiều chương trình để xem.”

“Em nghiên cứu ra một loại bánh matcha mới, còn chưa nếm thử, vài ngày nữa sẽ làm cho anh nếm thử nhé.”

Giọng nói của cô không còn bình tĩnh.

“Khâm Khâm, Khâm Khâm…”

Lam Khâm dùng sức nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

Gần tới phòng phẫu thuật, cánh cửa mở ra, bên trong đã sáng đèn.

Tang Du bị ngăn ở bên ngoài.

Lam Khâm cố gắng quay đầu nhìn cô, đôi mắt nâu xám mang theo ý cười nhợt nhạt.

Cửa đã đóng lại, đèn đỏ phía trên rất mau đã sáng lên.

Tang Du ngây ngốc đứng đó thật lâu, từng bước đi tới bên cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài vừa phải chiếu lên lớp tuyết óng ánh còn đọng lại trên cành cây.

Cô muốn chụp cho Khâm Khâm xem cảnh này, lục tung túi áo mà vẫn không tìm thấy di động, chỉ sờ thấy trong túi là một tờ giấy hình vuông.

Là một bức thư.

Vị trí quen thuộc nhất trên phong bì, không còn là chữ in mà đổi thành chữ do chính tay Lam Khâm tự cầm bút viết.

“Gửi Tang Ngư.”

Tang Du cắn lên mu bàn tay mới có thể ổn định được tâm trạng. Giống như đã từng làm vô số lần, quý trọng rút giấy viết thư ra.

Phía trên vẽ hai bóng lưng dựa chặt vào nhau trông rất sống động cùng với từng nhóm hoa rực rỡ.

Trong khoảng trống chỉ có một câu, trên đó viết từ mà cô từng dùng trong mỗi bức thư ——

“Ngày mai, chúng ta cùng nhau xem pháo hoa đón năm mới.”