Chương 78

Một chữ này, tuy ngắn mà nặng, gần như ngay lập tức chìm xuống trong tiếng kêu chân thực của mèo nhỏ.

Giống như giọt nước nhỏ bé rơi xuống biển, biến mất trong nháy mắt.

Tang Du quay lưng về phía Lam Khâm, cô vẫn không quay đầu lại, cũng không nói chuyện. Chỉ có đôi bàn tay không ngừng vuốt ve thân thể kia chợt dừng lại khiến cho cậu nhóc kia không vui làm nũng.

Đầu ngón tay Lam Khâm ấn sâu vào lòng bàn tay, yết hầu động đậy vài cái, chán nản cúi đầu.

Chắc Tiểu Ngư không nghe thấy.

Như vậy cũng tốt… Lời anh nói ra thật thô lỗ và khó nghe, một tiếng kêu “Meow” thôi cũng không giống tiếng mèo kêu, ngược lại rất đáng sợ.

Lam Khâm rũ mắt, đôi môi khô khốc khép mở, nhỏ giọng kêu ——

“Meow.”

Dù sao Tiểu Ngư sẽ không phát hiện…

Trong đầu vẫn còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ quanh co thì Thân Thân bỗng nhiên rơi xuống mặt đất, mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía nữ chủ nhân.

Hai cánh tay nữ chủ nhân run rẩy, chậm rãi quay người lại, vừa ngẩng đầu lên, đôi mắt trong sáng ấy đã chứa đầy nước mắt.

Lam Khâm sửng sốt, tim bỗng dưng đập liên hồi.

Tang Du bước đến gần anh, bước chân càng ngày càng nhanh, cho đến khi không kiềm chế tốc độ được nữa, lao thẳng lên cầu thang đâm vào l*иg ngực anh, ôm lấy vòng eo khóc nức nở: “Em không nghe lầm đúng không? Kêu thêm một tiếng nữa, Khâm Khâm, anh mau kêu thêm một tiếng nữa!”

“Đừng nghĩ đến chuyện gạt em, rõ ràng là anh!” Cô ngẩng mặt, dùng đôi mắt ướt nhòe nhìn anh: “Hai tiếng meow rất dễ nghe.”

Sự mất mát chồng chất trong l*иg ngực Lam Khâm bỗng chốc như bị hòa tan.

Hai mắt anh nóng rực, trực tiếp bế Tang Du, không để ý tới lời lên án của mèo con, mở cửa phòng ngủ đi thẳng vào phòng tắm, giúp cô thực hiện lời hứa khi nãy.

“Không được.” Tang Du nước mắt lưng tròng, ôm lấy cổ anh dụi dụi: “Anh phải kêu một tiếng đã thì em mới tắm cùng anh.”

Lam Khâm cúi người liếʍ nhẹ lên vành tai cô khiến cả người cô co rúm lại thở dốc, thân thể mềm nhũn nằm trong vòng tay anh, bị nước nóng từ vòi hoa sen làm ướt người, khiến cho ngọn lửa trong lòng anh khó kiềm chế nổi, bế cô áp lên giường, chăn gối xõa xuống đất, cô chỉ có thể mặc kệ anh xoa nắn khắp nơi, chậm rãi tiến vào trong.

Va chạm kịch liệt, khiến đầu óc cô tê dại, rơi vào trầm mê.

Khi ôm cô ngủ, Lam Khâm thì thầm bên tai cô, thỏa mãn nguyện vọng của cô, trầm thấp kêu “Meo, meo” rất nhiều lần, càng ngày càng thành thạo.

Giọng nói phát ra hình như cũng không khó khăn và đáng sợ như vậy.

Hai tai Tang Du nóng bừng: “Đáng lẽ em phải dạy anh, bác sĩ nói đầu tiên phải luyện tập phát âm hoàn chỉnh tiếng “Mèo”, anh lại nhảy vọt tới chữ “Meow”. Có phải là anh lén học đúng không?”

Lam Khâm xoa xoa mặt cô, viết chữ trên người cô: “Muốn cho em một bất ngờ.”

“Khâm Khâm nhà em thật giỏi ——” Tang Du biết rõ quá trình đó khó khăn như thế nào, nghĩ đến những đau đớn khi bắt đầu, run rẩy hôn lên yết hầu anh, rụt người vào l*иg ngực anh ở trong chăn, im lặng một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Khâm Khâm, anh thật sự… không cảm thấy ngại chuyện bố em sao?”

Những lời này cô đã đè nén trong lòng rất nhiều ngày. Thật ra cô đã biết đáp án nhưng vẫn không kìm được muốn nói thẳng ra.

Lam Khâm vội vàng ôm chặt lấy cô, sợ cô có bất kỳ suy nghĩ vớ vẩn nào, dùng sức lắc đầu, giọng nói đứt quãng ngón tay cuống quýt viết chữ, hy vọng cô hiểu được trái tim mình.

“Được rồi, được rồi. Em hiểu mà.” Chóp mũi Tang Du chua xót, nhu thuận áp sát vào người anh trấn an: “Mặc kệ những lời nói đêm đó ở ICU anh nghe được nhiều hay ít, em vẫn muốn nói với anh thêm một lần nữa. Tiểu Lam Khâm, anh đừng sợ, em yêu anh, không phải là vì cái gì khác, mà vì yêu anh.”

Áy náy, trách nhiệm, mắc nợ…

Tất cả những thứ anh không muốn nghĩ đến đều không tồn tại.

Cô muốn trao cho anh một tình yêu sâu đậm đủ để anh yên tâm cả đời.

Tang Du làm ca sáng lúc 8 giờ, bình thường 6 giờ cô mới rời giường, nhưng mới có hơn 5 giờ, cô đã bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào liên tiếp. Cô mơ mơ màng màng dịch người về phía Lam Khâm: “Khâm Khâm, chuyện gì thế…”

Lam Khâm vỗ nhẹ dỗ dành, cẩn thân đắp chăn cho cô, khoác áo bước xuống giường.

Trên điện thoại di động bị tắt tiếng có mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Phía ngoài phòng ngủ, âm thanh gõ cửa và tiếng chuông báo cuộc gọi vang lên cùng lúc.

Lam Khâm nhíu mày, đóng cửa phòng lại nhanh chóng bước xuống tầng, lần đầu tiên Thân Thân không quấn lấy Tang Du, chậm rãi đi theo bước chân anh.

Khuôn mặt ốm yếu của Tống Chỉ Ngọc xuất hiện trên màn hình điều khiển, bà phát hiện đã được kết nối, run rẩy nói: “Để bà đi lên!”

Lam Khâm ấn nút cho phép, thu hồi mắt.

Đã nhiều ngày như vậy rồi mà bà nội vẫn chưa trả lại bản vẽ, anh đã có thể đoán ra được vấn đề. Vì ngại sức khỏe bà ốm yếu nên mới nhẫn nhịn không thúc giục.

Hiện giờ bà mang theo tinh thần suy sụp, bất chấp giá lạnh chủ động tới cửa, chỉ sợ là tình hình rất không thuận lợi.

Tống Chỉ Ngọc mang theo cơ thể lạnh lẽo, dáng người cao lớn trước kia bất tri bất giác gầy đi rất nhiều. Bà cầm tách trà nóng ngồi trên ghế sopha thở hổn hển nửa ngày mới cắn môi, nói thẳng vào vấn đề cho Lam Khâm nghe: “Bà nội tuổi đã cao, không thể làm được gì. Bản vẽ kia đã bị hai cha con lòng lang dạ sói kia đánh cắp, muốn mạo danh mang bản vẽ đến Paris tham gia triển lãm.”

Cho dù đã đoán ra được, nhưng khoảnh khắc suy đoán trở thành sự thật, Lam Khâm vẫn không thể kiềm chế được lửa giận, nắm chặt di động, gân xanh lộ rõ.

“Con oán bà trách bà đều không sao cả, đúng là bà đã không giải quyết được vấn đề, bất lực rồi.” Tống Chỉ Ngọc cố gắng ổn định giọng nói: “Bà ở phòng bệnh gặp con vào thứ ba, sau khi trở về nhà cũ muốn mang hết đồ về bên cạnh. Nhưng khi về đến nhà mới phát hiện, két sắt mở ra, tất cả đồ đạc đều không cánh mà bay!”

Bà đặt mạnh cái ly xuống bàn, giọng nói run run: “Không có dấu vết bị phá hỏng, tất cả đồ vật đặt bên trong đều liên quan tới tập đoàn. Mật khẩu ngoài bà ra thì cũng chỉ có chú hai biết! Lúc trước bà nói gì nó vẫn luôn nghe theo, bà nói muốn ai làm người thừa kế thì chính là người đó, nó nào dám hai lời.”

“Ngoài miệng thì nói hay lắm, luôn mồm nói tất cả là vì sự phát triển của Lam gia. Kết quả thì sao, sau khi con trai bị tước mất quyền lợi, bị đẩy khỏi chức vụ, nó nào còn quan tâm lo lắng tới mẹ ruột, không quan tâm bà sống chết như thế nào, nó chỉ cần quyền lợi về trong tay!”

Lam Khâm chỉ cảm thấy ghê tởm.

Lần đầu tiên Tống Chỉ Ngọc lặng lẽ chảy nước mắt ở trước mặt Lam Khâm: “Cả đời này của bà đều vì Lam gia, ép con uy hϊếp con giúp bọn họ để làm gì! Kết quả là thiếu chút nữa bị thằng nhóc Lam Cảnh Trình kia gϊếŧ chết, đổi lại chính là con trai và cháu trai lại cùng một giuộc, muốn thay thế vị trí của bà, giam lỏng bà! Để bà sống sờ sờ mà chờ chết! Bà đến gặp con, cũng coi như là chạy thoát!”

Lam Khâm mở mắt ra, đầu bút xé toạc mấy mảnh giấy: “Nhà họ Lam đều như vậy từ trước đến nay. Chỉ khi chuyện xảy ra trên người mình, mới biết cảm giác đau đớn đó là như thế nào.”

Tống Chỉ Ngọc đau như đao cắt.

Bà gằn từng chữ: “Từ hai mươi mấy năm trước, nhà họ Lam đã sớm thối nát.”

Tống Chỉ Ngọc chăm chú nhìn tờ giấy, có quá nhiều hồi ức, sắc mặt bà thay đổi vài lần, ánh mắt tối sầm, hạ quyết tâm, ngồi thẳng lưng bưng cốc uống một hơi cạn sạch, đập “cạch” xuống mặt bàn, nghiêm túc nói: “Khâm Khâm, bọn họ không chỉ cầm đồ của con, mà thằng nhóc Lam Cảnh Trình ngu xuẩn kia còn khăng khăng yêu cầu mời nhà thiết kế khác sửa lại chi tiết bản vẽ đó.”

Giọng điệu của bà dần trở nên nặng nề hơn: “Nó tự biết mình không còn đường lui, đã hoàn toàn phát điên. Lại không chịu nổi chỗ nào trong tập đoàn cũng có dấu ấn của con, cho nên đã phát điên mê muội mà tự ý sửa đổi bản thiết kế. Bà không biết kết quả cuối cùng như thế nào, nhưng hiện tại dưới sự duy trì của bố nó cùng mấy lão già cổ đông kia, dự án đã chính thức đi vào hoạt động.”

Dùng thiết kế của anh nhưng lại muốn phá nát linh hồn trong đó.

Ý nghĩa anh đem tặng cho Tiểu Ngư sao có thể bị bóp méo thành thứ rác rưởi không có nhận thức, phủ lên trên đó toàn mùi tiền.

Ánh mắt Tống Chỉ Ngọc sáng lên: “Mấy năm nay con mai danh ẩn tích cung cấp bản vẽ cho Lam gia nhưng lại không thể chứng minh được những bản vẽ đó là do con vẽ ra, cục tức này ——”

Lam Khâm dứt khoát đánh gãy lời bà nói.

“Có thể chứng minh!”

Tống Chỉ Ngọc im lặng, nhìn anh chằm chặp.

Ngòi bút của Lam Khâm sắc như dao: “Đó chỉ là những cải tiến để phù hợp với nhãn hiệu. Thiết kế ban đầu chỉ thuộc về con và Tiểu Du. Con có thể ——”

Cây bút cầm trên tay anh sắp bị bẻ gãy.

Trên cầu thang truyền đến một tiếng động.

Tang Du đứng sẵn ở đó bị quần áo cọ đến quá ngứa, không cẩn thận đυ.ng phải lan can.

Lam Khâm quay đầu lại nhìn, đan xen với ánh mắt của cô.

Tang Du chớp chớp mắt, khóe miệng cong lên: “Khâm Khâm, anh muốn làm gì cũng được, em sẽ ủng hộ anh hết mình.”

Lam Khâm vươn tay đỡ lấy cô, Tang Du xách váy chạy lộc cộc xuống tầng, mười ngón tay đan với tay anh, đứng phía sau đỡ lấy vai anh.

Anh kiên định hạ bút: “Con không cần phải dựa vào Lam gia, bản thân con có đủ năng lực để tham gia buổi triển lãm.”

Hai mắt Tống Chỉ Ngọc sáng bừng lên.

Lam Khâm nước chảy mây trôi nói: “Con muốn dùng bản thiết kế mẫu ban đầu, thành lập thương hiệu Tiểu Ngư riêng, để nguyện vọng xoay mình nhờ tham gia triển lãm của Lam gia hoàn toàn tan biến. Đây là Lam Cảnh Trình tự tìm, lần này con quyết không nhượng bộ.”

Tang Du chính mắt thấy từng nét bút vẽ xong bản thiết kế, đột nhiên có cảm giác nhiệt huyết dâng trào, căng thẳng nuốt nước miếng.

Tống Chỉ Ngọc vẫn không nhúc nhích, nhìn Lam Khâm hồi lâu, cuối cùng khuôn mặt tiều tụy cũng động, bật cười ha ha, cười ra nước mắt.

Tang Du vốn tưởng rằng bà sẽ lên tiếng phản đối, lại ngoài ý muốn nghe được tiếng cười vừa chua xót vừa vui sướиɠ giải thoát của bà.

“Được, được lắm.” Tống Chỉ Ngọc vỗ tay: “Lam Khâm, có lẽ đây mới là bộ dáng của con mà bà chờ mong. Bà không phải họ Lam, dựa vào cái gì lại phải một lòng một dạ trung thành với bọn họ đến già? Bà có thể bán mạng cho những tên đáng chết đó, cho tới tận bây giờ sắp được nằm vào quan tài, tại sao lại không thể quay qua giúp đỡ con!”

Trên mặt bà hiện lên vẻ tàn khốc, lưu loát đứng lên, đưa cánh tay ra: “Trao đổi dừng tại đây, từ giờ trở đi chúng ta chính thức hợp tác.”

“Con phụ trách bản vẽ, chọn lựa quảng thô, chế tác toàn bộ công đoạn, tự Pr quảng cáo chính nhãn hiệu của mình.” Tống Chỉ Ngọc nhếch đuôi lông mày: “Bà phụ trách cung cấp tài nguyên, trải thảm đỏ con đường phía trước cho con. Vài thập niên lăn lộn thương trường, bà già đây cũng không phải bình hoa di động, cho dù có thiếu thốn năng lực, cũng đủ để con thỏa thích tung hoành.”

Lam Khâm lẳng lặng bất động.

Tống Chỉ Ngọc hừ cười: “Thế nào? Bà cũng không phải là rủ lòng thương với con, bà vĩnh viễn chỉ yêu chính mình, nhưng giờ trước khi chết, bà muốn tận mắt thấy Lam gia mất đi hai chúng ta có thể sụp đổ tới mức nào!”

Giá trị của bà bị dẫm đạp, vậy thì đừng trách bà ra tay độc ác.

Con trai cháu trai không xem bà như bà như mẹ, cổ đông trong tập đoàn đều coi bà là người sắp chết.

Nếu đã vậy, tại sao bà phải tự thôi miên tự an ủi tự tra tấn bản thân mình như vậy.

Sau khi chồng bà chết, bà trở thành người có tiếng nói nhất trong Lam gia, nắm trong tay mọi quyền hành, có lẽ mong muốn trả thù quá nặng, cho nên bà cũng hướng đến người vừa có hận và có năng lực như Lam Khâm, cũng dùng cách thức như vậy mà dạy dỗ anh.

Nhưng một khi nắm quyền thì đi kèm với trách nhiệm, đi kèm với gánh nặng, bà vô số lần toàn lực ứng phó, dốc hết tâm huyết ra cải thiện tập đoàn, cũng trông ngóng nó ngày một phát triển, ngày một to lớn.

Nhưng mà, cho đến hiện tại.

Lam gia đã hoàn toàn mất đi cơ hội được cứu.

Có lẽ phải tận mắt thấy đám chết tiệt ô hợp này sụp đổ, bà mới có thể thanh thản yên lòng nhắm mắt nơi chín suối.

Lam Khâm nhàn nhạt nở nụ cười, bắt tay cùng Tống Chỉ Ngọc, đồng ý hợp tác.

Khi Tống Chỉ Ngọc rời đi, mọi đau khổ phiền muộn giống như biến mất sạch, tinh thần bỗng chốc phấn chấn rất nhiều, bà vẫy tay với Tang Du, nói: “Tiểu Ngư, cháu chuẩn bị đi, sắp tới cổ phần của bà sẽ chuyển giao toàn bộ lại cho cháu.”

Tang Du kinh ngạc đến ngây người, suýt nữa nghẹn lại, đến lúc phản ứng được chuyện gì xảy ra thì liên tục xua tay: “Cháu không cần! Bà à, cháu chỉ là một y tá, a, không đúng —— nửa năm gần đây, bệnh nhân của cháu đã hoàn toàn khôi phục, hẳn là cháu có thể làm một bác sĩ dinh dưỡng lâm sàng!”

Tống Chỉ Ngọc tức giận, Lam Khâm ôm chặt cô gái nhỏ, lắc đầu nhìn người phụ nữ trước mặt.

Tiểu Ngư không thích những thứ đó, cô ấy chỉ cần cuộc sống giản đơn như vậy là đủ rồi.

Huống chi, để cho cô có một cuộc sống đầy đủ, anh có thể làm được.

Tông Chỉ Ngọc chỉ hận sắt không thành thép: “Không có tiền đồ! Đi làm thủ tục mau, hồ sơ chuyển tới khoa dinh dưỡng, tháng sau chính thức báo danh!”

Có bằng chứng Khâm Khâm đã khỏi bệnh đồng thời cũng là sự tiến bộ lớn trong sự nghiệp, Tang Du nghiêm túc tuyệt đối. Hôm đó, tài liệu vừa nộp lên trung tâm phục hồi chức năng, hồ sơ nhanh chóng được thay đổi.

Mạnh Tây Tây cùng Giản Nhan một trái một phải ôm chặt lấy cô: “Tang Tiểu Ngư! Cậu muốn vứt bỏ chúng tớ!”

Tang Du bóp mặt hai người, dở khóc dở cười: “Nói cứ như mỗi người chúng ta bị chia cắt ra hai miền nam bắc ấy, cách một tầng không phải tốt hơn sao!”

Giản Nhan nghĩ lại: “Cũng đúng, không sao, bận thì cứ bận đi.”

Mạnh Tây Tây phối hợp gật đầu: “Ngại quá nhập vai hơi sâu. Tạm biệt, chúc Tiểu Ngư vui vẻ trong cả sự nghiệp lẫn hôn nhân với anh chồng của cậu.”

Tiểu Ngư thật ra không có một tí xíu gì gọi là vui vẻ.

Bởi vì chồng cô, còn chưa phải là người chồng trên danh nghĩa.

Trước khi giải phẫu đã nói, chờ cơ thể tốt lên sẽ lãnh chứng……

Nhưng bây giờ năng lực ngôn ngữ của Tiểu Lam Khâm cũng sắp phục hồi, anh còn chưa đề cập gì đến.

Cô sẽ không lo lắng Lam Khâm do dự, nhưng thật ra đang sợ anh lại lén rối rắm cái lí do gì đó khó hiểu, tự làm khó bản thân.

Hơn nữa thấy sắp có chuyện lớn lại bận rộn, đoán chừng cũng không rảnh lo chuyện khác. Chờ sau khi đến triển lãm châu báu ở Paris…

Tang Du ghé vào trên bàn lắc lư chân, phồng mặt lên quyết định chờ đợi. Chính sự quan trọng, trễ một chút vậy…… Làm vợ anh trễ một chút thì có sao…

Lam Khâm có thể nói tiếng đầu tiên, càng ngày càng chủ động tăng cường luyện nói.

Tang Du nghiêm khắc nói với anh là phải khống chế mức độ, nhưng anh vẫn lặng lẽ nỗ lực. Có khi bị cô phát hiện, chắc chắn sẽ xụ mặt mắng anh: “Triển lãm dù có gấp đến đâu thì anh cũng không thể ép buộc bản thân như vậy được.”

Lam Khâm chỉ lắc đầu, ôm cô khẽ hôn. Nhưng mà đến ngày hôm sau, vẫn chẳng thay gì, gấp đến nỗi không chờ được.

Năng lực khôi phục của anh nhanh hơn tưởng tượng, từ một chữ duy nhất đến từ đôi, bây giờ có thể nói một số câu đơn cơ bản.

Đảo mắt một cái đã đến cuối tháng, Tang Du muốn lập tức đi tới khoa dinh dưỡng nhậm chức. Đêm nay là đêm cuối cùng làm y tá ở khoa nội tiêu hóa.

Cô vẫn nói chuyện như thường, kiểm tra phòng, giúp đỡ y tá quầy thuốc đăng ký.

Ban đêm quá yên tĩnh, đầu óc cô không tự chủ được suy nghĩ linh tinh, có phần hơi chán nản đối với việc Lam Khâm không thể trực ca đêm cùng cô.

Trước đây lần nào cũng đến, lần cuối cùng anh đến là muốn vẽ một bức tranh…

Tang Du nâng má, lắc lư nửa ngày ở quầy thuốc, chán muốn chết mới đẩy cửa đi vào phòng nghỉ.

Vừa vào cửa liền hoảng sợ, chỉ thấy ở ven tường đã đổi ngăn tủ lớn mới tinh không biết từ lúc nào, cái tủ trước kia Khâm Khâm ‘giả bộ’ thành tiểu yêu tinh đã biến mất.

Tang Du nhìn chằm chằm vào chiếc tủ mới to hơn tủ trước đó mấy lần, vô cùng không cân đối, nhưng cô không thể nói ra nguyên nhân, cô luôn cảm thấy hơi thở có chút quen thuộc.

Cố gắng tiến hai bước về phía tủ.

Khi cô chuẩn bị bước đến bước thứ ba, thì đột nhiên một âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía cánh cửa tủ đang đóng chặt bên dưới.

Lạch —— cạch ——

Vào lúc nửa đêm, tại trạm y tá truyền đến một tiếng động bất thường.

Cơ thể Tang Du cứng đờ trong giây lát, nỗi sợ hãi không kìm được dâng lên trong lòng, nhưng sau đó liền ngạc nhiên khi nhận ra được tình cảnh này thật sự quá quen thuộc!

Cô không dám tin dụi dụi mắt, hít một hơi thật sâu, vỗ ngực chạy đến trước cửa tủ.

Tim không tự chủ được đập đến điên cuồng.

Hai tay Tang Du đặt trên tay nắm tủ, cố gắng làm công tác chuẩn bị tâm lý đầy đủ, đếm ngược đến ba, nghe thấy động tĩnh bên trong càng lúc càng rõ ràng, bỗng dưng dùng sức kéo ra.

Thời gian giống như đang quay ngược trở lại…

Trong chiếc tủ bị dỡ bỏ vách ngăn, một bóng người mảnh mai đang cuộn mình.

Đồng tử của anh có hai màu khác nhau, lấp lánh ậc nước, ngũ quan tuấn lệ, làn da trắng bệch vì căng thẳng mà không có chút huyết sắc, giống như một yêu tinh tuyệt đẹp bước ra từ trong truyện cổ tích.

Nhưng cũng có sự khác biệt.

Trong tủ không còn tối đen nữa…

Bao gồm cả bên trong cách tủ, bốn phía đều được treo đầy đèn l*иg hình con cá nhỏ nhấp nháy nhẹ nhàng rực rỡ, tất cả những vị trí trống bên cạnh đều được trải đầy hoa hồng.

Mà người đàn ông này…

Những ngón tay xinh đẹp với khớp xương rõ ràng nới lỏng lớp giấy nhựa tạo ra một tiếng động, cầm lấy bàn tay đeo nhẫn kim cương áp vào l*иg ngực, nhìn cô không chớp mắt.

Hốc mắt Tang Du nóng lên: “Anh… Anh làm gì vậy…”

Lam Khâm vẫn giống như đêm gặp nhau lần đầu, vươn cánh tay somi trắng như tuyết bọc lại, ôm chặt lấy cô, vững vàng kéo cô vào trong l*иg ngực.

Ngực anh phập phồng dữ dội, đôi môi nóng rực kề sát bên tai cô.

Tuy điều đó thật khó khăn nhưng sự kiên định cùng với nỗ lực mấy ngày đêm của anh đã đạt được thành quả. Giọng nói trầm thấp khàn khàn, chính miệng nói cho cô nghe ——

“Tiểu Ngư.”

“Yêu em.”

“Xin em ——”

“Gả cho anh.”

Lời cầu hôn thầm lặng sao có thể xứng đôi với em.

Anh muốn ở nơi bắt đầu, ôm chặt em, từng câu từng chữ cầu xin em.