Chương 79

Giọng nói của đàn ông giống như được cát đá mài giũa, dốc sức mang theo dồn nén và khó khăn.

Đối với Tang Du mà nói lại là âm thanh tuyệt vời.

Trong lúc luyện tập anh cũng đã nói rất nhiều, nhưng tất cả đều là những từ đã chuẩn bị tốt rồi, hằng ngày nói chuyện vẫn dùng di động với giấy bút theo quán tính, thẳng đến giờ phút này, là lần đầu tiên anh dùng lời nói để biểu đạt đầy đủ ý tứ trong lòng.

Tang Du không phân biệt được là mình muốn biến thành nước hay là đốt thành than nữa, níu chặt áo sơ mi của Lam Khâm vừa khóc vừa cười, thật sự không có chỗ để trút ra, cô mở miệng cắn anh một cái: “Sao anh đột nhiên muốn tập kích vậy, nói trước với em một tiếng để em ghi âm lại chứ, Khâm Khâm nhà mình nói với em rồi…”

Cô nói đến đây, khóe mắt nóng bỏng, ôm chặt anh nói lại: “Nói với em đi!”

Tay Lam Khâm đặt ở trên lưng eo cô, khàn giọng nhấn rõ nói từng chữ: “Sau này, mỗi ngày đều nói.”

Tiếng của anh không lớn, trầm thấp lại từ từ, làm lỗ tai Tang Du ngứa ngứa, cô đỏ mặt oán trách: “Không phải từng cầu hôn sao? Cũng đã đồng ý với anh rồi, sao còn nói lần nữa, lại còn quá phận lừa em, nói đêm nay không trực ban với em.”

Tang Du nhìn như bị ấm ức, kỳ thật trái tim thiếu nữ đã sớm như cỏ dại lan tràn, hiếm khi mới mạnh miệng được một lần.

Lam Khâm bế cô lên trên đùi, đeo nhẫn vào ngón tay cô, viên kim cương còn lớn hơn cả lần trước, lấp lánh ở dưới ánh đèn.

“Tự mình nói mới tính,” Anh cẩn thận trả lời, chờ mong hỏi: “Tiểu Ngư, nhẫn này, em có thích không?”

Không kịp chờ Tang Du gật đầu, anh lại lấy từ trong túi ra một loạt nhẫn kim cương được thiết kế đầy đủ các kiểu dáng, chỉ dựa theo thiết kế hay chất liệu, tất cả đều là giá trên trời.

Không thích cũng không sao, anh còn chuẩn bị rất nhiều, có thể cho Tiểu Ngư tùy ý chọn lựa.

Lam Khâm kiêu ngạo mở tay ra ở trước mặt cô, đáy mắt đầy lấp lánh.

Mắt Tang Du mở to, bị một đống nhẫn ở trong bàn tay anh làm cho kinh ngạc đến mức không biết nên khóc hay nên cười: “Lam Tiểu Khâm, lãng phí!”

Lam Khâm lắc đầu, dưới ánh sáng lóe lên thành kính hôn môi cô: “Đồ anh làm, đều thuộc về em.”

Cả người anh, toàn bộ khả năng của anh, tất cả đều thuộc về cô.

Sau ca đêm, lẽ ra Tang Du được điều đến làm ở khoa Dinh dưỡng.

Kế hoạch ban đầu của cô là cố gắng làm việc, tích cực thể hiện, nhưng nào ngờ sự việc xảy ra quá đột ngột, đành phải phấn chấn chạy tới xin nghỉ phép.

Chủ nhiệm khoa Dinh dưỡng nghe xong lý do, mặt mày rạng rỡ chúc mừng: “Xem ra là phong thủy khoa Dinh dưỡng chúng ta tốt, Tiểu Ngư vừa tới đã có chuyện tốt rồi.”

Thuận lợi nhận được chút “thời gian nghỉ kết hôn” Tang Tiểu Du hạnh phúc tràn đầy sức sống, đi trong đại sảnh trung tâm hồi phục đầy khí thế.

Trên đường cô vừa đếm đầu ngón tay tính toán, phải về nhà lấy chứng minh thư, sổ hộ khẩu, còn phải trang điểm lại, đổi một bộ đồ sáng màu phối hợp với Khâm Khâm.

Ở bên ngoài tòa nhà, Lam Khâm đứng ở cạnh xe, chân dài vai rộng, mặt mày như vẽ, hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt của cả trai lẫn gái đi qua.

Anh hạ mí mắt, biểu tình trên mặt cực kì nhạt, một mình đứng đó, lại lộ ra cô đơn tới tận xương cốt.

Nhưng trong một giây nhìn thấy Tang Du, những u ám đó liền giống như nhìn thấy ánh mặt trời, chớp mắt một cái liền biến mất sạch sẽ, người đẹp lạnh lùng cũng biến thành hoạt sắc sinh hương.

Tang Du đi được mấy mét liền tăng tốc, bổ nhào thẳng vào trong lòng anh: “Nhanh về nhà!”

Lam Khâm nán lại, vội vàng vỗ cô sửa lại: “Cục dân chính!”

Đã nói sáng mai sẽ đi lĩnh chứng, Tiểu Ngư lại đổi ý…

Lam Khâm hơi mím môi, khẩn trương ôm eo của cô, ảo não bản thân không thể nói quá nhiều, cố gắng biểu đạt: “Lấy giấy chứng nhận kết hôn, đồng ý rồi.”

Tang Du cũng bị anh chọc cười: “Lĩnh chứng cần mang rất nhiều thứ.”

Anh nghiêm túc: “Đều mang theo rồi.”

Nói xong đưa cô lên xe, lách người ngồi ở bên cạnh cô, lần lượt bày ra chứng minh thư sổ hộ khẩu.

“Nhưng mà em phải trang điểm lại!”

“Đồ trang điểm,” Anh đã chuẩn bị trước liền đưa tới một chiếc túi lớn: “Những thứ ở trên bàn trang điểm, đều cầm đi.”

“Vậy, vậy vẫn phải thay đồ nữa ——”

Lam Khâm tay nhanh mắt lẹ mở cái túi ra: “Đồ đôi, mang theo vài bộ rồi.”

Chú Trần ở phía trước nén cười, một tay đánh lái, đi thẳng tới cục dân chính.

Lam Khâm chăm chú nhìn Tang Du, nhìn cô không rời, giọng nói trầm thấp lại chút tùy hứng: “Dù sao lĩnh chứng quan trọng nhất, không thể chậm trễ, không thể kéo dài.”

Vì để nói được, anh đã đợi rất nhiều ngày, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa rồi.

Anh không muốn Tiểu Ngư chỉ là vị hôn thê.

Cô phải làm vợ chân chính của anh, trói buộc bên nhau cả đời không thể phân chia.

Lúc ở Cục dân chính điền thông tin, Lam Khâm quẹt bút viết rất tinh tế, hai tay cầm tới đưa ra, trong mấy phút đợi quyển sổ đỏ kia, đôi mắt chăm chú của anh khiến da dầu nhân viên công tác làm chứng run lên.

Tang Du vỗ vỗ anh trấn an: “Rất nhanh, đừng nóng vội.”

Vội… Anh thật sự vội lắm.

Nhân viên công tác không tự chủ được tăng tốc độ tay lên, thành công làm một bản sổ đỏ mới thở dài một hơi.

Cổ tay Lam Khâm run rẩy, tiếp đó tìm một góc tường an toàn, tỉ mỉ xem xong ảnh chụp, anh lại nhìn người thực sự ở bên cạnh, khóe miệng cong lên muốn cười, hốc mắt lại đỏ lên trước.

Trong đại sảnh dòng người nhộn nhịp.

Lam Khâm khắc chế, cúi đầu nhẹ nhàng nắm lấy Tang Du, nói mấy chữ đã lắng đọng từ rất lâu: “Tiểu Ngư, là của anh.”

Tang Du thiên ngôn vạn ngữ không nói nên lời: “Ừm” một tiếng, cười đáp lại.

Lúc nói tuyên thệ có được chọn mấy bản, Tang Du cố ý chọn một đoạn ngắn nhất, Lam Khâm không đồng ý, đổi thành đoạn thâm ý nhất.

Rất dài, anh kiên trì đọc từng chữ một, không phát âm sai từ nào.

Tang Du phối hợp với tốc độ của anh, giọng nói êm ái cùng nói theo anh, hợp lại với nhau.

“Giúp nhau trong lúc hoạn nạn, yêu cả một đời.”

Trên đường về nhà, Tang Tiểu Du là cô vợ nhỏ mới ra lò, trách nhiệm tự giác rất lớn, cô dự tính rất nhiều về thực đơn, tính buổi tối mở tiệc chúc mừng, rất nhiều thứ trước kia Khâm Khâm không ăn được, đều từ từ giải cấm sau khi anh hồi phục thân thể, cô muốn làm cho anh ăn.

Những điều anh trải qua, chỉ có thể hy vọng những điều không thể làm được, cô sẽ cho anh.

Hơn nữa gần đây áp lực anh rất lớn, cường độ công việc lại quá cao…

Tang Du nghĩ tới triển lãm trang sức Paris sắp mở, cô bất an chọc chọc người Lam Tiểu Khâm: “Khâm Khâm, gần đây anh bận bịu công việc, đừng đưa em đi làm hàng ngày nữa.”

Lam Khâm vuốt ve ngón tay cô bị anh nắm lấy: “Em là việc chính.”

Tang Du bật cười: “Không được nói sang chuyện khác, anh hiểu ý của em mà.”

Lam Khâm gật đầu, hôn nhẹ lên trán cô, thấp giọng nói: “Yên tâm.”

Thời gian mở triển lãm trang sức Paris còn hơn ba tháng nữa, trước mắt bên Lam gia đều tập trung vào đó, căn bản không coi một người bệnh nặng mới khỏi như anh vào trong mắt.

Quả thật, với Lam Cảnh Trình, anh chỉ là một nhà thiết kế không có chỗ dựa mà thôi.

Cho dù anh có nhiều tác phẩm trang sức vang vọng tới đâu, đều bị chụp lên cái mũ trang sức của Lam gia, chưa từng lấy thân phận cá nhân để công khai gì chứ đừng nói đến phản kháng.

Cướp đoạt bản vẽ không thuộc về mình, càng không thể giao tranh chính diện với Lam gia.

Trong định nghĩa của tập đoàn, anh vĩnh viễn chỉ là đồ bỏ đi được lấy ra giá trị.

Tang Du không hiểu mấy công tác chuẩn bị phức tạp này, rúc ở trong lòng Lam Khâm thở dài: “Hơn nữa năm nay, tổng cộng gồm bảy bản vẽ hệ liệt, anh còn phải đi chọn quặng thô, lôi kéo đoàn đội, lại làm triển lãm…”

Lam Khâm trong ấn tượng của cô, là người im lặng ngồi ở trong phòng vẽ làm việc, đột nhiên muốn anh đi ra thế giới kia, thử nghĩ một cái đều cảm thấy khắp nơi đầy bụi gai.

Lam Khâm khẽ cười, làm chấn động màng nhĩ của cô: “Bà xã, anh có thể làm được.”

Một tiếng xưng hô khàn khàn, làm Tang Du bất ngờ không kịp phòng bị mà nổ mạnh tại chỗ.

“Anh anh anh ——” Tang Du dùng sức che lỗ tai: “Anh phạm quy!”

Hai má cô nóng lên, bị Lam Khâm gọi cho hít thở không thông: “Đương nhiên em biết là có thể, chỉ là, chỉ là muốn hỏi một chút xem em có thể giúp cái gì không.”

Lam Khâm ôm cô, xấu hổ năn nỉ: “Giúp, cho ông xã em.”

“Cho anh… nhiều một chút, yêu nhiều một chút.”

Chú Trần ở ghế lái như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, trên mặt kìm nén ra màu gan heo, cổ họng thì ngứa ngáy.

“Biết rồi, thỏa mãn anh!” Tang Du bị Lam Khâm nói cho mấy câu mặt đã nóng ran, ngại chú Trần ở đây nên không thể tùy tiện bộc phát, nặng nề nói sang chuyện khác: “Không nói với anh nữa, em đi gọi điện cho mẹ, trước đó đã gửi ảnh chứng nhận kết hôn cho mẹ mà mẹ vẫn chưa trả lời lại ——”

Xe vừa lúc dừng ở dưới lầu, Lam Khâm thu di động của cô lại, nắm tay cô trở lại tầng 16, Từ Tĩnh Nhàn đã sớm ôm bé mèo trắng, cười tít mắt chờ ở cửa nhà.

Tang Du kinh ngạc đến ngây người, vội chạy qua, “Mẹ! Mẹ đến đây lúc nào vậy!”

Từ Tĩnh Nhàn vỗ vỗ lưng của cô, dịu dàng nói: “Khâm Khâm nói hôm nay hai đứa đi lĩnh chứng, sáng sớm đã cho xe đón mẹ tới đây rồi.”

Trong lòng Tang Du mềm mại, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt chăm chú nhìn cô của Lam Khâm.

Giống như bất cứ lúc nào, anh cũng nhìn cô quyến luyến như vậy, không cần cố ý tìm kiếm, chỉ cần cô muốn, anh nhất định ở đó.

Lam Khâm đợi hai mẹ con nói chuyện xong mới tới gần, vẫn gọi giống trước đây: “Dì Từ.”

Từ Tĩnh Nhàn nghe được giọng của anh, trong mắt ươn ướt: “Khâm Khâm, gọi sai rồi.”

Tang Du nắm lấy tay Lam Khâm.

Yết hầu anh chuyển động, hơi cúi đầu, nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”

Từ nhỏ đến lớn, chữ mẹ này đều rất xa lạ nặng nề, mỗi khi nói ra, vẫn luôn mang theo đau khổ, chưa từng nghĩ tới sẽ trở thành chứng minh cho anh đã có hạnh phúc.

Mẹ của Tiểu Ngư, cũng là mẹ của anh rồi.

Từ Tĩnh Nhàn kích động kêu “Ơi” vài tiếng, lau nước mắt thì thầm: “Nếu cha con biết được, chắc chắn sẽ rất vui.”

Ngực Tang Du cực kì chua xót.

Về chân tướng của ba cô, Khâm Khâm không hy vọng mẹ thêm phiền não, không chịu để cho cô nói.

Nhưng trong lúc vô ý lại nhắc tới, mang theo gợn sóng thì chỉ có Khâm Khâm gánh vác, không biết sau này còn có thể có bao nhiêu lần.

Cô khẽ cắn môi: “Mẹ ——”

Lam Khâm đúng lúc ôm lấy Tang Du, cười vô cùng tinh khôi: “Mẹ, chúng ta vào thôi.”

Anh cúi mắt, hôn khóe môi của cô, nhẹ giọng nói: “Cha sẽ rất vui.”

Tang Du xoay lưng lại, vì một câu này của anh mà nước mắt òa ra.

Trước khi Từ Tĩnh Nhàn phát hiện ra khác thường, lực chú ý của bà đã dời đi, đơn giản là bé mèo trắng kia coi bà như mục tiêu mới, dùng tất cả vốn liếng để quấn lấy bà.

Lam Khâm dỗ bà xã xong, vừa thấy cảnh tượng này quả thực như được cứu, lời không trôi chảy mà nói với bà: “Nó là Thân Thân, cực kì ngoan, dịu dàng, rất xinh nữa ——”

Thân Thân giật giật lỗ tai, hai mắt mở to.

Meow?

Lam Khâm cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, vẻ mặt thành khẩn bịa đặt: “Rất dễ chăm, không thích làm loạn lại nghe lời ——”

Thân Thân nhảy khỏi đầu gối bà, đi đến bên chân Lam Khâm, rụt rè cọ cọ chân của anh bày tỏ biết ơn, sau đó không chút lưu luyến mà quay về trong lòng bà Từ.

Từ Tĩnh Nhàn làm quen với Thân Thân rồi yêu thích không buông tay: “Có phải vợ chồng son các con chăm nó không tiện không? Vậy không bằng để mẹ đưa nó đi, vừa lúc làm bạn với mẹ.”

Cứ như vậy, con rể với mẹ vợ nói chuyện với nhau âm thầm giao dịch xong.

Đương nhiên Thân Thân rất thích thú, một hơi ăn hết không ít đồ ăn cho mèo.

Tang Du thật sự có chút không nỡ, nhưng nghĩ tới sau này sẽ bận rộn, tất nhiên không chăm sóc tốt cho mèo nhỏ được, đưa cho mẹ là thích hợp nhất.

Lúc ăn cơm, Lam Khâm ôm vai Tang Du, nặng nề nói chuyện với Từ Tĩnh Nhàn: “Mẹ, hôn lễ, con muốn là tháng sau ——”

“Không phải tháng sau,” Tang Du cắt ngang: “Phải đợi cuối xuân đầu hạ, sau khi triển lãm trang sức Paris xong đã.”

Lam Khâm vội vàng: “Tiểu Ngư!”

Tang Du không cho cứu vãn, kiên định nói: “Khâm Khâm, trước tiên hoàn thành xong việc kia đã, anh phải chuyên tâm làm tốt mới có trạng thái lý tưởng.”

“Hơn nữa,” Cô cười khẽ chớp mắt mấy cái, đưa ra lý do Lam Khâm không thể phản bác: “Em hy vọng lúc kết hôn, anh không có áp lực, mỗi một tế bào nhỏ đều là em.”

Sau khi Từ Tĩnh Nhàn ôm Thân Thân rời đi, Lam Khâm chính thức vùi đầu vào lịch trình dày đặc.

Tài nguyên Tống Chỉ Ngọc cho đều cực kì khéo léo, bốn phía lót đệm đều thuận lợi, mà bà lại chưa bị lộ chút nào.

Tang Du nghe nói từ khi bà nội bị mất quyền lực xong, sắm vai nhân vật tuổi già sức yếu bất lực, vẫn còn yếu thế, cảnh giác của cha con Lam gia đối với bà cũng bớt dần đi.

Huống hồ thủ đoạn của Lam Khâm cũng là kiểu không gióng trống khua chiêng, đều là nhẹ nhàng quả quyết.

Anh phối hợp với Tống Chỉ Ngọc, một người ở ngoài sáng một người ở trong tối, các bước cũng tiến triển mạnh hơn so với dự đoán.

Ban đầu Lam Khâm để lại một nửa bản vẽ, tuyên bố tuyển người, chính thức sáng lập ra thương hiệu thiết kế riêng, đêm hôm trước khi đăng ký, Tang Du bị anh quấn lấy tới mức cả người bủn rủn, giọng nói ngấy tới chảy nước: “Anh nói cho em biết —— ”

“Lam Tiểu Khâm anh học xấu!” Cô ghé trên người anh, trong người vẫn bao lấy cứng rắn mặc cho anh tàn sát bừa bãi, cổ họng run rẩy yêu cầu: “Anh nói đi, rốt cuộc tên thương hiệu là gì.”

Lam Khâm thở gấp xoay người bao trùm lấy cô, tiến sâu vào, cắn vành tai cô, giọng nói khàn khàn di chuyển, gọi tên cô: “Tiên nữ Tiểu Ngư.”

Tang Du không chịu nổi che mắt.

“Bé cưng Tiểu Ngư.”

Tiếng nước liên miên, Tang Du nắm chăn trầm luân.

“Bé ngoan…”

Tang Du cũng bị tiếng gọi của anh hành hạ tới chết.

Tới lúc buồn ngủ, Lam Khâm ôm chặt cô, hôn lên trán ẩm ướt mồ hôi của cô, viết lên trên lưng cô hai chữ Y và U.

Tang Du cân não xoay không kịp: “Cái gì?”

Trong bóng tối Lam Khâm nhìn cô chăm chú: “Là tên của em.”

YU, là Du, cũng là Ngư.

Quá khứ, hiện tại, tương lai, tất cả đều tồn tại vì cô.