Chương 80

Nhãn hiệu nhà thiết kế độc lập của Lam Khâm được thành lập, sau khi kéo đội ngũ về, Tống Chỉ Ngọc còn âm thầm phái bảo vệ đến nhà máy sản xuất trang sức cao cấp, cũng được đưa vào hoạt động thành công.

Trước khi trưng bày và sản xuất, việc lựa chọn nhiều loại đá thô trở thành ưu tiên hàng đầu, để tìm được viên phù hợp nhất, Lam Khâm chỉ đành phải cố gắng rút ngắn thời gian, chạy khắp thế giới.

Tang Du không thể để anh đi một mình, cũng đã nộp đơn xin nghỉ việc không lương cho trung tâm phục hồi chức năng.

Giám đốc khoa Dinh dưỡng chỉ hiểu chút ít hoàn cảnh của cô, còn thật sự lo lắng quyết định này: “Không nhất thiết phải nghỉ việc không lương. Bởi vì thử nghiệm một tháng của em đã được thông qua. Phản hồi từ bệnh nhân rất tốt. Trong mấy tháng này, em không thể đi làm bình thường, vậy thì em đi phối cơm đi. Giống như bình thường em nhận đơn hàng, dựa theo đơn đặt hàng tính lương, khi nào em bận xong rồi về. “

Tang Du ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Vậy có vi phạm quy định không ạ?”

Chủ nhiệm mỉm cười: “Đương nhiên là phù hợp quy định, hơn nữa làm vậy cũng giúp phòng chúng ta, có lợi không có hại.”

Tang Du như uống một thuốc an thần, thậm chí không suy nghĩ nữa, về nhà nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào chiếc vali nhỏ của mình, vui tươi hớn hở theo chồng vào Nam ra Bắc.

Trước đây nơi xa nhất cô từng đến là Hải Nam, lần này thì tốt rồi, khoảng cách trực tiếp trở thành mây bay xa ngàn con số.

Nam Phi chọn kim cương, Colombia mua ngọc lục bảo, Myanmar và Sri Lanka chạy tới chạy lui để chọn hồng ngọc, lại đến Brazil để xem ngọc bích tỉ.

Trước đây, Tang Du còn không biết phân biệt giữa pha lê và thủy tinh, trong một tháng, cô liền hoàn toàn biến thành một người chuyên nghiệp lành nghề, các loại châu báu thuộc như lòng bàn tay.

Trên chuyến bay cuối cùng từ Brazil trở về nước, Tang Du thích thú nhìn khung cảnh dần trôi xa bên ngoài cửa sổ, Lam Khâm đặt ống hút vào trong cốc, vừa cho cô uống nước chanh vừa vuốt tóc cô: “Tiểu Ngư, em thích chỗ nào nhất?”

Tiểu Ngư thích chỗ nào, anh sẽ chuẩn bị cho hôn lễ ở chỗ đó.

Tang Du dựa vào vai anh, nghe giọng nói mượt mà của anh, thoải mái tuyên bố: “Em thích nhà của chúng ta nhất.”

“Khâm Khâm,” Cô nhẹ nhàng nói: “Khi đạp đổ được Lam Cảnh Thành rồi, chúng ta sẽ sống cuộc sống yên ổn ở nhà.”

Lam Khâm nghĩ tới cô mặc váy ngủ in hình các loại rau củ quả, chạy lên chạy xuống lầu vui vẻ, cười đến hai mắt phát sáng, gật đầu đồng ý: “Anh nghe em, không đi đâu hết, chỉ ở nhà thôi.”

“Một tháng qua, anh đã rất mệt mỏi rồi.” Tang Du vuốt ve cánh tay căng cứng của anh, đau lòng nói: “Không phải bà nội đã nói có một số viên đá anh không cần phải tự đi, bà nội sẽ chọn một viên tốt nhất rồi giao cho anh sao? Chúng ta cần gì phải tốn tiền chạy nhiều nơi như vậy. ”

Lam Khâm xoa chóp mũi cô.

“Bởi vì nó không phải là một thiết kế bình thường.”

Sau phẫu thuật khiến giọng nói mềm mại trầm thấp của anh vẫn còn khàn khàn, nhưng mà lại cực kỳ từ tính quyến rũ, chậm rãi chảy qua tai cô.

“Năm đó, bức vẽ tranh đầu tiên, em mười lăm tuổi, mặc một chiếc váy bông mộc mạc, còn thắt bím, dùng một chiếc khăn tay ca rô nhỏ buộc tóc, trên cổ tay còn có dây chun quấn quanh.”

Rõ ràng xung quanh ồn ào, giọng nói của các tiếp viên hàng không cùng hành khách các nước trộn lẫn với nhau, nhưng mỗi một câu anh nói, đều xuyên qua mọi thứ mà đi vào trong lòng cô rõ ràng.

“Mỗi ngày anh luôn nhìn em qua cửa kính xe, anh chỉ đoán được… cô gái nhỏ chắc sẽ muốn được xinh đẹp, nếu Tiểu Ngư cũng thích như vậy… Đồ trang sức lung linh lóe sáng, vòng tay chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”

“Vì vậy, anh lại cầm bút lên, vẽ cho em, sau đó rất nhiều bản vẽ bị hỏng. Vẽ mãi cho đến khi em sắp đủ mười sáu tuổi thì anh mới vẽ xong. Nhưng thân thể anh không tốt, cũng không có điều kiện, không thể vận dụng thực tế. Anh đành chỉ có thể nhìn đi nhìn lại nó rồi tưởng tượng ra cảnh tượng tương lai anh sẽ đeo lên cho em…”

Sau mỗi năm, khi cô dần lớn lên, anh đều lặng lẽ cầm bút phác thảo lại.

Tiểu Ngư trưởng thành, có thể mặc những kiểu dáng phức tạp hơn. Anh lại vùi đầu vào vẽ mấy bản, chọn bản tốt nhất rồi niêm phong chúng cất giữ.

Đến khi Tiểu Ngư đi học đại học, cổ của cô trắng nõn thon dài nên mang thêm vòng cổ, anh lại không phân biệt ngày đêm, trịnh trọng vẽ trên xương quai xanh của người mẫu miêu tả từng li từng tí một, nâng niu trân trọng thêm vô một số chi tiết dài ngắn cho chiếc vòng cổ.

Sau đó Tiểu Ngư tốt nghiệp, cô là một cô gái trưởng thành, khuyên tai cùng nhẫn cũng không thể thiếu, nhưng nhẫn thì… Trước khi chính thức gặp cô, anh cũng không thể thiết kế thích hợp kích cỡ cho ngón giữa và ngón áp út, vì sợ cô sẽ mang nó vì người khác…

Rồi sau đó, anh không thể trực tiếp tiếp xúc với cô, mỗi ngày anh sống đều dựa vào bản vẽ, vuốt ve từng chi tiết trên mặt giấy, lại đến nét cong rất nhỏ đến đâu cũng là tâm huyết của anh bao nhiêu năm qua.

Nếu đổi sang thiết kế khác, anh đều có thể cho người khác chọn mua nguyên liệu, nhưng duy nhất chỉ có mấy bản vẽ đó chắc chắn anh phải tận mắt nhìn thấy, tự mình sờ qua.

Chỉ có anh mới biết được, vẻ đẹp nhất trong trí tưởng tượng của mình khi anh vẽ nó.

Máy bay cất cánh phát ra từng tiếng kêu gầm rú, Tang Du giấu đầu hở đuôi đặt lòng bàn tay lên che miệng anh lại rồi hôn lên môi anh.

Cô nghĩ tới những năm tháng khó khăn và vất vả nhất, vậy mà được người mà cô yêu sâu sắc ghi lại theo cách này.

Ký ức đau buồn nào khi nhớ lại cũng có thể hóa thành mật.

Ba tháng, cỏ mọc chim oanh bay.

Triển lãm trang sức ở Paris đã xác định thời gian cụ thể. Thời gian sẽ diễn ra vào cuối tháng 3, tổng cộng năm ngày. Lần này triển lãm mở cửa sẽ cho người mua và đại lý thương hiệu từ khắp nơi trên thế giới, đồng thời quy tụ nhiều phương tiện truyền thông khác nhau. Cấp bậc chất lượng ở các sản phẩm cũng được chia ra làm nhiều đợt, phân thành nhiều ngày khác nhau, mà Lam Khâm mang theo hiện vật để tham gia triển lãm là vào ngày cuối cùng với quy cách sang trọng cao cấp nhất.

Thật trùng hợp, ngày diễn ra cuộc triển lãm cũng là ngày sinh nhật của Tang Du.

Việc lớn ngay trước mắt, Tang Du hoàn toàn quăng hết sinh nhật cùng mấy thứ khác ra sau đầu, trong lòng chỉ còn nghĩ làm thế nào mới có thể giảm bớt áp lực cho Lam Khâm.

Trước khi khởi hành, Tống Chỉ Ngọc đã bí mật đến khu Lâm Giang một chuyến. Trông tình trạng bà có vẻ không tốt lắm, nghiêm khắc dặn dò rất nhiều những việc cần phải chú ý, cuối cùng nói: “Hai cha con kia coi như được ăn cả ngã về không, lần này mang tất cả mọi thứ quan trọng trong tập đoàn dùng để triển lãm dốc hết vào ngày hôm nay, một là một bước lên trời, hoặc là hoàn toàn rơi xuống vực.”

Lam Khâm hỏi ngược lại: “Bà nội, bà có hối hận không?”

“Hối hận?” Miệng bà nhếch lên: “Nếu bà không làm như vậy, sao bà có thể sống cho đến bây giờ, nếu không phải kìm nén mà tức chết, thì cũng là bị bọn họ gây sức ép mà chết, Lam gia nào còn nhớ bà là ai?”

Bà chế nhạo nói: “Bà chỉ là một bà già ngu xuẩn bị vứt bỏ mà thôi.”

Trước khi chia tay, Tống Chỉ Ngọc ngoái đầu lại nhìn Lam Khâm: “Giấy thông hành và chỗ triển lãm gian hàng cao cấp đã có trong tay, còn lại phụ thuộc vào chính con, Khâm Khâm, lần này cuối cùng bà nội cũng không làm con thất vọng. Tương lai, khi đến ngày bà chết, cũng có thể nhắm mắt xuôi tay. ”

Lam Khâm mang theo không nhiều người lắm, chỉ có hai ba trợ lý đáng tin cậy hợp tác.

Trợ lý đi tới Paris trước để hiểu rõ về hội trường.

Lam Khâm dẫn Tang Du một ngày sau mới khởi hành.

Lúc đến sân bay Paris trời đã tối, xuống máy bay thì trời chỉ mưa nhẹ, đến lúc ra khỏi sân bay thì mưa càng nặng hạt, xe đón khách không đậu quá gần được.

Tang Du đắc ý mở ngăn bên ngoài của vali, rút

ra một chiếc ô gấp lắc lắc: “Xem bà xã của anh có rất giỏi không, cái gì em cũng chuẩn hết rồi.”

Lam Khâm cười nâng mặt cô lên xoa khẽ: “Tiểu Ngư nhà chúng ta thật toàn năng. “

Một tay anh kéo vali, một tay anh mở ô ra rồi quàng tay qua cổ của Tang Du, che ô hết ở trên đầu cô, bảo vệ cô đi tới phía chiếc xe cách đó không xa. Bỗng nhiên, một chiếc đèn xe chớp nhoáng chiếu vào mắt anh.

Lam Khâm dừng lại, mắt nhìn thẳng qua.

Cửa sau chiếc xe mở ra, bóng dáng quen thuộc bước ra, đứng dưới ô nhíu mày, sắc mặt phập phồng.

Lam Cảnh Trình.

Mấy tháng không gặp, không ngờ lại hốc hác đi không ít.

Lam Khâm hờ hững liếc mắt nhìn qua, coi anh ta như không tồn tại, tiếp tục đi về phía xe của anh, Lam Cảnh Trình bị bơ hoàn toàn, cơ má giật giật vài cái, bước nhanh về phía anh.

“Cậu thật sự đến đây,” Lam Cảnh Trình đánh giá Lam Khâm từ trên xuống dưới, sâu trong ánh mắt hiện lên cảnh giác, nhưng rất nhanh lại thông suốt, từ cảnh giác chuyển thành thương hại: “Tôi biết gần đây cậu không dừng lại, tại sao cậu phải làm vậy chứ, thật vất vả mới cứu được mạng trở về, sao không thành thật ở nhà dưỡng thương đi?”

“Cậu đến Paris thì sao nào, bằng vào mạch tài nguyên của cậu thì có thể bắt được quảng mỏ tốt nào, dùng những thứ đơn sơ của cậu trộn lẫn vào hội trường chất lượng? “Lan Cảnh Trình nhìn anh chằm chằm cười nói: “Hơn nữa, những thiết kế tinh hoa của cậu, đều ở trong triển lãm của Lam gia hết, Khâm Khâm, người thừa kế của Lam gia là tôi, cậu đừng ngu ngốc đối nghịch với tôi. “

“Cậu vì cứu một người phụ nữ mà bị thương không ít, mới khỏe được vài ngày, đến nói cũng không được đầy đủ đúng không?”

Mọi câu đều như đâm vào chỗ đau.

Lam Khâm không nói lời nào nhưng Tang Du thì tức giận đến mức nắm chặt tay, được anh ôm an ủi.

Cô phiền muộn: “Khâm Khâm ——”

Lam Khâm dán lên trán cô cười như thường lệ.

Lam Cảnh Trình lại bị ăn bơ, vẻ mặt càng thêm khó coi, từ khi xé rách mặt với Lam Khâm, thứ thận trọng anh ta tự nhận mấy năm nay, anh ta có một loại vui sướиɠ méo mó, ngoài miệng lại càng ác độc hơn: “Tố chất tâm lý của Tang tiểu thư thật sự rất tốt. Đã biết sự thật rồi mà mặt vẫn không đổi sắc ở bên cậu ta.”

Anh ta châm chọc Lam Khâm như thế nào anh cũng không đổi sắc mặt, nhưng việc liên quan đến Tang Du, một chút nhỏ tí teo cũng không chịu được.

Cảm nhận được sự thay đổi của Lam Khâm, rốt cuộc Tang Du cũng tìm được chỗ trút ra, cô đứng ra trước mặt chồng, nâng cằm lên cười nói: “Đúng vậy, tôi không những ở bên cạnh anh ấy mà tôi còn kết hôn với anh ấy đó. ”

Đồng tử Lam Cảnh Trình co rút lại.

Cái đuôi của Tang Du sắp nhấc lên tới trời, dơ chiếc nhẫn kim cương lớn lên cho anh ta xem: “Nhìn một chiếc nhẫn chồng tôi tùy tiện làm, có phải nó đẹp hơn so với hàng triển lãm các người cật lực sửa đổi không?”

“Chúng tôi đến Paris tham gia triển lãm chỉ là hẹn hò yêu đương, không có liên quan gì với Lam gia các người hết.” Trong chiếc ô lớn qua màn mưa, khuôn mặt cô trắng trẻo thân mật dựa sát vào Lam Khâm, một đôi tình nhân thân mật: “Đối với việc cậu hy vọng chia cắt tình cảm của chúng tôi. Cũng không liên quan gì đến cả, chỉ thật đáng tiếc, điều đó là không thể.”

“Còn người thừa kế gì kia,” Tang Du mắt to sáng lóng lánh, ăn ngay nói thật: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, chồng tôi không thèm đâu, anh ấy làm gì cũng không phải đối nghịch với anh, anh và cả nhà anh đều không có tư cách đó. ”

Hơi thở Lam Cảnh Trình dồn dập lên xuống, trên trán nổi lên gân xanh.

Lam Khâm nhìn vợ mình giương nanh múa vuốt bảo vệ, trong lòng vừa mềm vừa nóng.

“Tiểu Ngư ngoan, trời rất lạnh, chúng ta không nói nữa.” Lam Khâm cầm tay cô, dịu dàng nhẹ giọng nói, rồi liếc mắt nhìn vẻ mặt khϊếp sợ cửa Lam Cảnh Trình, khóe môi hơi cong lên, lời nói lạnh lùng: “Lam Cảnh Trình, từ nay về sau không đuợc xúc phạm tới vợ tôi nữa. ”

Phát âm từng chữ không có trở ngại.

Diễn đạt chính xác.

Lam Cảnh Trình đứng dưới mưa, trừng mắt nhìn bóng lưng đang khuất dần, khớp tay cầm ô đã chết trắng bệch.

… Lam Khâm không chỉ bình phục, trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng khôi phục giọng nói, hoàn toàn không có vẻ yếu ớt tự bế trước đây, mạnh mẽ tự tin như một người xa lạ!

Nhưng anh ta biết một người xa lạ cũng không thể bằng được.

Ngay cả tình cảm cũng không bị ảnh hưởng, không những vậy còn kết hôn.

Lam Cảnh Trình ném chiếc ô xuống đất.

Lam Khâm là cái thá gì, chỉ là một đứa bị ông nội khinh thường vứt bỏ từ lâu, anh ta đã chịu đủ nhiều năm luôn cúi đầu khom lưng áy náy rồi, chỉ cần anh ta trở nên nổi bật ở trong triển lãm lần này, tất cả các cổ đông sẽ ủng hộ anh ta, anh ta sẽ trở thành chủ nhân quang minh chính đại của Lam gia!

Triển lãm trang sức Paris tổ chức đúng giờ.

Triển lãm bốn ngày trước đã thu hút rất nhiều người, trong nhóm chủ đề cũng bùng nổ mạnh mẽ, ngoài nhóm cũng thu hút được giới truyền thông công chúng sự bởi trang sức tinh xảo đẹp đẽ, mức độ thảo luận vẫn ở mức cao chưa từng giảm.

Vào ngày thứ năm đỉnh cao của triển lãm, những người mua đúng quy cách cũng cao cấp đến cùng. Hầu hết mục tiêu phục vụ là giới phu nhân danh viện, những người nổi tiếng thượng lưu trong giới thời trang và giải trí.

Bất kể người nào mở hàng, bất kể là một món hàng nào triển lãm được ưa chuộng, điều có nghĩa là sẽ không ngừng hợp tác ở đằng sau.

Vào hai giờ chiều theo giờ địa phương, địa điểm tổ chức triển lãm cao cấp sắp khai mạc.

Các tủ trưng bày của thương hiệu lớn nằm rải rác, được sắp xếp hợp lý, Lam Cảnh Trình đại diện cho trang sức của Lam thị, anh ta nhìn lướt qua toàn bộ đồ trưng bày do chính anh ta chỉnh sửa cẩn thận, mỉm cười hài lòng.

Đây là thứ của anh ta.

So với thiết kế ban đầu của Lam Khâm còn xinh đẹp hơn.

Lam Khâm… Chỉ là một đứa bị bỏ rơi, bị anh ta chèn ép từ nhỏ mà thôi.

“Này, gian hàng số 9 là nhà nào vậy?”

Có người nói nhỏ bằng tiếng Anh ở gian hàng bên cạnh, Lam Cảnh Trình nghe vậy không khỏi nhìn về phía đó.

Số chín vừa lúc ở ngay đối diện anh ta.

“Tôi không biết, vẫn có rào cản, không thể nhìn thấy bên trong có gì.”

“Tôi thấy các thương hiệu đều vào chỗ. Có phải là năm nay có một thương hiệu mới tham gia triển lãm không?”

“Thương hiệu mới nào lại có chỗ lớn như vậy, con đường thông thoáng , trực tiếp ở trong khu cao cấp?”

“Tôi nghe nhà tổ chức nói, tuy là thương hiệu mới, nhưng nhà thiết kế lại rất nổi tiếng.”

Lam Cảnh Trình cười nhạo, cái gì mà nổi tiếng tay to, chắc là thổi phồng mà thôi.

Không phải lúc trước Lam Khâm cũng là một nhà thiết kế nổi tiếng sao? Thiết kế ra bao nhiêu là tác phẩm kinh điển, không phải bây giờ cũng vô ích hết rồi à, bốn ngày đầu cũng không dám lộ bóng dáng ra, tất cả đều là giả vờ giả vịt mà thôi ——

“Hàng rào rút rồi kìa!”

Lam Cảnh Trình đang suy nghĩ đột nhiên bị một tiếng kinh hô cắt ngang, theo bản năng ngước mắt nhìn lên.

Trong gian triển lãm xa hoa khổng lồ, hầu như tất cả mọi người đều hướng mắt về gian hàng bí ẩn số 9.

Sau khi dỡ bỏ rào chắn, gian trưng bày được thiết kế phân cao thấp rõ ràng. Các vật triển lãm không có bất kỳ trang trí phức tạp nào thêm vào, sạch sẽ ngắn gọn trải thảm dưới đất. Người đàn ông đứng cạnh tủ trưng bày, mái tóc đen chải gọn gàng sau đầu, lộ ra khuôn mặt giống như bạch ngọc tinh tế điêu khắc mà thành, lông mi dài đen như lông quạ, một đôi mắt dị sắc tràn ngập ánh sáng.

Trong óc Lam Cảnh Trình nổ mạnh một cái, anh ta gần như hít thở không thông, cầm chặt đồ trang trí trên tủ trưng bày của Lam thị, vì dùng sức quá mạnh làm bị vỡ mất một mảnh.

Anh ta trợn mắt nhìn Lam Khâm chằm chằm, bị chung quanh thảo luận sôi nổi làm não choáng váng, từng người từng người đều đi tới quan sát triển lãm của bàn số 9.

Giống…

Quá giống.

Giống với những gì anh ta mang đến, rõ ràng là có cùng nguồn gốc.

Bộ này của anh ta vốn hỗn hợp với thiết kế của Lam Khâm, anh ta không muốn thay đổi, cũng không có gan mạnh mẽ thay đổi, kết quả là liếc mắt một cái là có thể nhìn được nguyên bản của nó!

Chỉ sau mấy phút, Lam Cảnh Trình không có thời gian kịp phản ứng, triển lãm đã chính thức khai mạc, ban tổ chức mở cửa địa điểm.

Hầu hết các gian hàng khác đều được sắp xếp bình luận viên.

Lam Khâm chỉ mỉm cười, lặng lẽ canh giữ bên cạnh trân bảo của mình.

Anh không cần phải nói lời dư thừa gì, hơn nữa tác phẩm của anh đã tràn đầy linh khí cũng đủ để thu hút ánh mắt soi mói của mọi người. Huống hồ, anh mơ hồ hiểu tác phẩm đeo trên những người nổi tiếng, danh môn trên người, phong cách khác biệt như vậy, ngay cả khi anh không ký tên hoặc tiết lộ danh tính thì những ánh mắt của người mua cũng đủ để mọi người dễ dàng nhận ra.

Trang sức Lam thị có mấy bộ tác phẩm kinh diễm, mà người sau lưng thiết kế ra nó lại là người đàn ông ở gian số 9.

Như vậy, Lam thị đối diện…….

Lam Cảnh Trình bị các nhóm truyền thông từ khắp nơi trên thế giới bao vây, trên mặt không còn một chút máu.

“Các nhà thiết kế phía sau Lam thị luôn mai danh ẩn tích của mình, đột nhiên hôm nay lên sân khấu kháng cự lại. Có phải vì Lam thị đã đối xử với họ quá khắc nghiệt?”

“Tại sao triển lãm của ngài lại rất giống với bàn số 9 vậy?”

“Không chỉ có rất giống nhau.” Có phóng viên trong nước dùng từ chính xác nói: “Sự khác biệt giữa hàng thật và hàng nhái nhìn bằng mắt thường là có thể phân biệt. Bàn số 9 thiết kế cực kỳ mượt mà trôi chảy. Ngược lại bên này như là cố tình mài mòn đi tinh hoa của nhà thiết kế, còn có quá nhiều chi tiết đông cứng khí chất.”

“Xin ngài hãy trả lời, có phải ngài chưa qua đồng ý của nhà thiết kế đã lén lấy tác phẩm, nên mới có thể áp dụng loại này kháng nghị lại? “

Lam Cảnh Trình luyện tập bao ngày, hôm nay một câu cũng không sử dụng được.

Để chứng tỏ năng lực của mình với tập đoàn, cũng vì muốn một mình lấy hết công lao, anh ta cố tình từ chối bất cứ ai đi cùng mình, chuẩn bị cao ngạo hết thảy.

Nhưng vào lúc này, anh ta bị phóng viên bao vây, ý chí không ngừng sụp đổ, trước mắt biến thành màu đen xuyên thấu qua đám người, nhìn về Lam Khâm phía đối diện.

Trước gian hàng của Lam Khâm, một nửa trong số họ là những người mua nổi tiếng từ nhiều quốc gia khác nhau, bị thu hút bởi những món đồ trang sức với nhiều kiểu dáng khác nhau, nửa còn lại cũng là bị giới truyền thông chiếm.

Hai bên nói chuyện với nhau, Lam Khâm nói cũng rất lưu loát thành thạo

“Tại sao không có thẻ giá?” Người mua hỏi.

“Không phải để bán, chỉ để trưng bày. Nếu thích kiểu dáng thì định chế riêng.” Anh cười nhẹ.

“Ngài có phải là nhà thiết kế của Lam thị không? Những món đồ trưng bày hôm nay quá có nhiều cái giống nhau. Lý do là gì?” Giới truyền thông xen vào.

Lam Khâm chỉ đơn giản nói: “Đúng vậy, Lam thị ăn cắp thiết kế của tôi còn ác ý sửa đổi nó.

Truyền thông có được kết luận bùng nổ của chính chủ liền vội vàng hỏi: “Lam thị đối xử quá khắc nghiệt với ngài, nên ngài mới có thể trực diện nghênh chiến sao? Có thể tiết lộ tên của ngài hay không? Lại vì sao đồng ý đứng sau màn? ”

Lam Khâm khẽ mỉm cười.

Lam thị đối xử khắc nghiệt với anh?

Bên kia Lam Cảnh Trình cũng đối mặt với vấn đề này, giọng nói anh ta nâng cao: “Không có đối xử khắc nghiệt! Là cậu ta ——”

Lam Khâm thản nhiên nhìn về phía anh ta, gọn gàng trả lời phương tiện truyền thông: “Đúng, khắc nghiệt, còn tên của tôi là ——”

Chung quanh phạm vi nhỏ im lặng, tiếp tục mở rộng ra bên ngoài.

Lam Cảnh Trình không lên tiếng, khóe mắt nứt ra.

Cánh môi Lam Khâm khép lại mở ra, nói ra hai chữ: “Lam Khâm.”

Cùng mạch đập phát ra, thật vất vả chờ đợi.

Người mua không quan tâm đến sự thật, mà chỉ quan tâm đến đồ trang sức, tranh thủ lúc im lặng khẽ hỏi: “Tại sao không bán nó?”

Lam Khâm cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hoa tai trong tay, khàn giọng mạnh mẽ nói: “Bởi vì những thứ này đều là của vợ tôi, tôi đứng đây chỉ để lấy lại những gì ban đầu thuộc về chúng tôi.”

Tang Du ở khách sạn lo lắng muốn chết.

Khâm Khâm nói hiện trường dễ dxảy ra tranh chấp, sợ không bảo vệ tốt cho cô, nới như thế nào cũng không chịu cho cô đi theo.

Cô đâu có mong manh dễ vỡ như vậy!

Nếu thật sự có tranh chấp, cô ấy chắc chắn có thể lao ra tiền tuyến.

Khách sạn rất gần địa điểm triển lãm. Cô lén lẻn vào hai lần. Địa điểm triển lãm cao cấp được kiểm soát vô cùng chặt chẽ, không có thư mời không được vào. Thí nghiệm của cô không có kết quả. Bên ngoài, cô nghe thấy người nước ngoài ra vào thảo luận, có vẻ như nhiều người trong số họ có quan hệ với Khâm Khâm.

Cô có bằng CET-4, nhưng sau khi tốt nghiệp đã quên gần hết, muốn hiểu thật sự là không được.

Thật ra cô cũng không cần hiểu toàn bộ, thưởng thức, tán thưởng, thổn thức những biểu hiện cùng giọng điệu này, cô có thể phân biệt rõ ràng.

Tang Du ngồi ở bên ngoài một lúc, càng nghe càng cảm thấy trong lòng ổn định.

Khâm Khâm không cần cô phải lo lắng đề phòng mọi lúc mọi nơi như trong quá khứ, không cần thương hại anh, anh là một người đàn ông bất khả chiến bại, có thể che mưa che gió, một người đàn ông không có gì có thể cản trở.

Người đàn ông thuộc về cô.

Tang Du bình tĩnh trong lòng, đứng dậy thổi một nụ hôn về phía đại sảnh, vui cùng vui vẻ trở về khách sạn, cứ nửa tiếng điện thoại di động của cô lại vang lên, là giọng từ tính trầm thấp của Lam Khâm: “Chờ anh.”

Chờ anh, tất nhiên là chờ anh.

Trời mờ tối.

Tang Du an tâm buồn ngủ ở trong màn đêm.

Cô không để ý tới ở màn hình chỗ dự báo thời tiết có hiện lên một đồ vật mềm mại, một chiếc bánh ngọt nhỏ cắm nến hiện ra, phía sau có một cậu bé dễ thương, đôi mắt nâu và xám, cậu đỏ mặt nói với cô sinh nhật vui vẻ.

Tang Du không biết cô đã ngủ bao lâu.

Tiếng rung của điện thoại làm cô tỉnh giấc.

Khi cô mở mắt ra, trong phòng tối om.

Nhưng nó không phải là tất cả màu đen, trong tầm nhìn mờ ảo, mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều thứ phát ra màu sắc ấm áp.

Tang Du dụi mắt ngồi dậy, không ngờ chăn bông lại được che chắn kín mít, nhìn xuống thì thấy bên cạnh giường có ánh nến, trải dọc nơi đặt dép lê của cô, dẫn thẳng đến cửa phòng khách.

Ánh nến?!

Cô đột nhiên tỉnh táo lại, nằm úp sấp xuống mép giường để xem xét kỹ càng.

Đó thật sự không phải lửa, mà là mô phỏng ngọn nến làm cực kỳ tinh xảo.

Khâm Khâm đã trở lại…

Cô nhẹ giọng kêu: “Khâm Khâm!”

Không có tiếng trả lời.

Tang Du vội vàng bước xuống giường, khi xỏ dép kinh ngạc phát hiện, toàn bộ hành lang bên cạnh đầy ngọn nến uốn lượn nhiều dạng mà đích của nó là…… những viên đá quý lớn ơi là lớn.

Cô bước một bước.

Cô nhận ra những viên này là ngọc thô mà cô và Khâm Khâm đã xem ở Brazil.

Tiến thêm một bước nữa.

Mấy cục kia cô nhận ra được, một buổi chiều nắng ấm ở Sri Lanka, Khâm Khâm nắm lấy tay cô.

Ánh sáng – Nến cùng đá quý trải đầy một đường, tất cả đều là trong mấy tháng qua cô cùng anh đã đi khắp nơi trên thế giới tìm kiếm xác minh.

Tang Du nín thở, tim đập thình thịch làm l*иg ngực phát đau.

Cô không nhịn được nhanh bước chân hơn lao tới phòng khách, kinh ngạc che miệng lại.

Ở giữa phòng khách, cuối con đường, có một cái hộp rất lớn.

Trên mặt thùng vẽ một nàng tiên cá y như thật, đội vương miện công chúa được biển sâu ôm vào l*иg ngực. Chỗ nơ khắc nét chữ chỉ vỏn vẹn một dòng ngắn ngủi —— “Sinh nhật vui vẻ, bé yêu của anh.”

Tang Du thề cô thực sự muốn ngất đi.

Phải rồi…

Hôm nay là sinh nhật của cô lại bị cô hoàn toàn quên mất.

Tang Du lại run rẩy hét lên: “Khâm Khâm, anh ở đâu?”

Vẫn không có câu trả lời.

Nhưng sâu trong góc chiếc hộp, lặng lẽ phát ra một tiếng ngọt ngào yếu ớt —— “Meo meo.”

Là của cô… con mèo lớn của cô đúng không!

Tay Tang Du run lên, vội vàng nhào tới bên cạnh chiếc hộp, tháo dải ruy băng trên đó xuống, khẩn trương mở nắp hộp nhìn vào trong.

Người đàn ông đẹp trai ôm đầu gối đeo tất ngồi xổm trong hộp, đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ hơi hé mở, đôi mắt dị sắc còn sáng hơn bất kỳ viên đá quý nào trên mặt đất, một mái tóc đen mền mại không có tạo hình tỉ mỉ, thuận theo rơi xuống, mà xen kẽ ở trong tóc là một cái bờm tóc, mà trên cái bờm tóc là….

Là hai cái tai mèo nhung mao màu trắng, để lộ ra ở đầu tai mèo màu hồng nhạt!

Linh hồn nhỏ bé của Tang Du sắp tan biến.

Lam Khâm nhìn cô, lông mi dài khẽ run, vành tai dần dần đỏ lên, anh trầm giọng nói: “Chủ nhân, anh là quà sinh nhật của em.”

Khóe miệng Tang Du khô khốc, hai mắt không nhịn được dán vào anh thêm một lúc.

Cô vươn bàn tay nóng bỏng nâng cằm anh lên: “Con mèo lớn của em, chủ nhân sẽ cứu anh ra.”

Người đàn ông đeo tai mèo chậm rãi đứng lên, trên người mặc áo màu trắng lông mao cũng hiện hết ra, trên cổ thon dài còn đeo một chiếc vòng cổ cho mèo, một chiếc đuôi nhỏ màu trắng mềm mại treo sau eo.

Máu Tang Du dồn hết lêи đỉиɦ đầu.

Cô kiễng chân lên, trái tim đập mãnh liệt đè lại sau gáy của anh rồi cắn môi anh.

Lam Khâm để mặc cô bắt nạt mình, dây dưa đến khi đυ.ng vào tường, anh liền giơ tay bảo vệ đầu cô, đảo khách làm chủ.

Anh cắn mở cổ áo cô, đẩy cô dựa vào tường, hơi thở như lửa nóng ngậm lấy khuôn ngực trần trụi của cô.

“Tiểu Ngư…”

“Về sau đừng thích mèo con khác, chỉ thích anh, chỉ yêu anh, có được không?”

Tang Du đỏ bừng mặt như say, đồng ý vô điều kiện, cắn mu bàn tay vội vàng gật đầu.

Lam Khâm ngẩng mặt thỏa mãn liếʍ khóe môi của cô: “Thật ngoan, vậy Tiểu Ngư có biết không…”

“Mèo rất thích ăn cá.”