Chương 15: Du lịch

Cuối tháng 7, Chung Bình may mắn giành được giải thưởng là một chuyến du lịch trên thuyền, Văn Đình do dự không muốn đi nghỉ, nhưng Chung Bình liên tục yêu cầu, thấy cô cứ trì hoãn khiến hắn tức giận. Văn Đình đành phải xin nghỉ một tuần để hưởng tuần trăng mật muộn dài đằng đẵng với Chung Bình.

Văn Đình cầm đơn xin nghỉ phép đến chỗ Triệu Hoành chờ anh phê duyệt ký tên, Triệu Hoành liếc mắt nhìn giấy xin nghỉ, Văn Đình thì thào nói: "Em muốn xin nghỉ một tuần."

Triệu Hoành cầm tờ giấy trong tay lắc lắc, "Để anh trai sướиɠ sẽ ký cho em.”

Sắc mặt Văn Đình tái mét, bây giờ đang giờ làm việc, bất cứ lúc nào cũng có người vào đây.

"Tan làm có được không? Lên tầng cao nhất không thì em đợi anh ở gara." Đây là hai nơi cô thường xuyên bị anh làm.

Triệu Hoành lắc lắc tờ giấy, "Ưm, hiện tại tâm trạng của anh rất tốt, nếu đợi một lát nữa không chừng sẽ thay đổi.”

Văn Đình cắn môi, đến bên cạnh anh. Triệu Hoành nheo mắt lại, cô luôn sợ bị người khác biết về mối quan hệ của hai người, cô trốn ở nơi làm việc không muốn đến văn phòng tìm anh, hôm nay cô xin phép để đi du lịch với người đàn ông kia mà vội tới tìm anh, điều này khiến cho tâm trạng anh cực kỳ khó chịu.

Hôm nay, Văn Đình mặc cái váy nhỏ, Triệu Hoành cảm thấy không thoải mái bèn kéo quần tất và qυầи ɭóŧ của cô xuống, cũng không thực hiện màn dạo đầu mà kéo đùi cô lên, để cô dựa vào trên bàn làm việc lớn mà làm. Qυყ đầυ thô to chen vào, Văn Đình khẽ hừ một tiếng, hoa huyệt chưa trơn ướt bị anh ma sát khô khốc rất khó chịu. Triệu Hoành cũng không nói chuyện, trong phòng làm việc yên tĩnh chỉ có tiếng da thịt giao nhau ‘bạch bạch’, một lúc sau mới vang lên tiếng nước ‘phụt phụt’, Triệu Hoành híp mắt lại, "Thật sự là tiểu da^ʍ phụ, nhanh như vậy đã bị anh làm chảy nước rồi.”

Vẻ mặt của Văn Đình ngượng ngùng, trong khoảng thời gian này cơ thể cô bị anh trêu ghẹo mà rất mẫn cảm, chỉ cần Triệu Hoành tùy tiện làm đều sẽ chảy nước.

Hai người còn đang giao hoan thì có tiếng gõ cửa, sắc mặt Văn Đình tái nhợt vì bị dọa sợ.

Triệu Hoành cao giọng nói ở ngoài cửa, “Lát nữa hãy đến.” Ngoài cửa không có vang lên tiếng động gì nữa.

Văn Đình van xin, "Làm ơn, anh nhanh bắn ra đi."

"Hừ, tiểu da^ʍ phụ kẹp chặt quá, kẹp anh sướиɠ đi bắn cho em.”

Triệu Hoành kéo khóa váy sau lưng để nghịch vυ" trắng một lúc, nhanh chóng thọc vào rút ra hàng trăm lần rồi mới bắn ra trong cơ thể cô.

Sau khi giao hoan xong thì trong phòng làm việc tràn ra mùi hương dâʍ đãиɠ, Văn Đình rời đi thì Triệu Hoành bèn châm một điếu thuốc làm cho mùi biến mất mới cho người kia vào.

Thuyền trên biển cung cấp cho Chung Bình là phòng tiêu chuẩn có cửa sổ nhìn ra biển. Đây là lần đầu tiên Văn Đình ngồi du thuyền, cô rất hào hứng khi lên thuyền và tham quan khắp nơi. Trên thuyền có rất nhiều tiện nghi, Văn Đình vòng vo một hồi, vẫn chưa quen với xóc nảy trên thuyền. Trước tiên cô trở về phòng nghỉ ngơi, để lại Chung Bình đang tham quan.

Văn Đình bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa vào nửa đêm, hai người đàn ông vạm vỡ đứng ở cửa, mặc quần áo của nhân viên phục vụ trên thuyền. Văn Đình mở cửa ra và bọn họ đánh giá cô, "Cô Chung, anh Chung xảy ra chút chuyện, cần cô đi theo chúng tôi giải quyết.”

"Anh ấy xảy ra chuyện gì?”

"Anh ta uống rượu rồi xảy ra xích mích với khách khác, cô mau đi xem đi.”

Văn Đình không tin vì tửu lượng của Chung Bình không tốt lắm. Hai người dẫn Văn Đình đi vào thang máy, một người rắn rỏi quẹt thẻ đi lên tầng cao nhất. Đưa Văn Đình đến một căn phòng trên tầng cao nhất, hai mắt của Chung Bình đỏ ngầu như máu, hắn ta bị canh gác, nhìn thấy Văn Đình, đôi mắt hắn tránh né không dám nhìn cô. Văn Đình nghi ngờ hỏi hắn, "Anh quá chén sao?”

Chung Bình không trả lời và hỏi người bên cạnh, "Tôi có thể đi không?"

"Nó phụ thuộc vào việc cô Chung đây đáng giá bao nhiêu tiền."

“Ý của anh là gì?” Văn Đình sửng sốt.

Không đợi cô hỏi kỹ, cô đã được đưa đến một căn phòng khác, một người đàn ông rất đẹp liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần, “Dáng vẻ cũng không tệ, hắn thiếu chúng tôi 300 vạn, nhà của hai người cũng giá trị hơn 100 vạn, kéo cô ta ra ngoài. Có người đồng ý trả hơn 100 vạn thì bán, còn không ai mua thì cho bọn họ thay phiên tiếp khách, trả xong hết lãi thì hai người có thể lên bờ.”

“Chúng tôi trở về xoay tiền trả cho anh.” Văn Đình sợ hãi mà mặt mũi trắng bệch.

"Xoay tiền à? Vô dụng. Kéo ra xem có khách phòng VIP mua cô em không. Nếu có thì tốt nhất cô em nên nghe lời khách, bị trả lại thì để mấy anh em chỉnh đốn vài ngày, chỉ sợ cô em chịu không nổi thôi." Người đàn ông cong môi cười, nụ cười của hắn khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, nhưng những gì hắn nói lại khiến Văn Đình như rơi vào hầm băng vậy.

Văn Đình bị những người đó hộ tống đến xem những người phụ nữ đang được huấn luyện, sắc mặt cô trắng bệch vì sợ hãi. Bên dưới khoang thuyền có hai dãy phòng, bên ngoài được bảo vệ bởi những người đàn ông cường tráng mặc đồ đen. Bước vào lối đi nhỏ, lần lượt từng phòng nhỏ, có nam có nữ ở mỗi phòng. Tất cả đều trần như nhộng, một số phụ nữ bị trói vào ghế, gác cao hai chân, phần thân dưới cắm dụng cụ và không ngừng rêи ɾỉ. Những người đàn ông mặc đồ đen cao to cường tráng kia có thể cởi bỏ quần áo bất cứ lúc nào, đi vào trong huấn luyện, Văn Đình nhìn thấy mà phát run.

Văn Đình và hai người phụ nữ khác bị kéo đến chính giữa của một sân khấu, họ không nhìn thấy ai, nhưng lần lượt có tiếng báo giá. Văn Đình vô cùng xấu hổ, lần đầu tiên cô bị công khai bán như vậy, cô không có tư cách, không có tôn nghiêm, mấy ngày nay người không biết tên đó chính là chủ nhân của cô, cô nhất định phải tuyệt đối phục tùng. Nếu cô không nghe lời thì sẽ được gửi đến phòng dạy dỗ và để những người đàn ông kia huấn luyện cho đến khi cô nghe lời mới thôi. Cô phải bán đủ một trăm vạn mới có thể rời thuyền, Văn Đình cắn môi, run sợ.

Cuối cùng, Văn Đình cũng được một người hạ giá 150 vạn , Văn Đình thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô hầu hạ một chủ nhân này là được. Cô có thể rời thuyền và không bị bán cho người khác, với điều kiện là cô không bị người này trả hàng.