Chương 2: Ghen tị

Sáng sớm hôm sau, trên đường Triệu Hoành đến công ty nhớ lại việc chơi đùa của khuya hôm trước, nên lần này cũng không vừa thấy Văn Đình đã dựng thành lều trại nữa. Buổi sáng hôm nay, anh đến công ty khá sớm, từ bãi đỗ xe ngầm vào thang máy rồi đến lầu một, Tu Văn Đình và một đồng nghiệp khác đang đứng trước cửa thang máy nói chuyện, vừa nhìn thấy anh nhanh chóng chào hỏi, “Triệu tổng.” Vóc dáng của Văn Đình không cao, chỉ đứng tới cạnh bả vai của Triệu Hoành, gương mặt trái xoan trắng nõn, thêm đôi mắt rất to, khi cười bên trái miệng còn có đồng điếu nhỏ, cực kỳ đáng yêu. Triệu Hoành cũng không dám nhìn thẳng cô, hơi gật đầu liền đứng thẳng người. Sáng sớm người đông nên thang máy quá số lượng, tiếng ‘ting ting’ vang lên, mấy người đứng gần cửa thang máy lề mề không muốn đi ra, làm cho một số người phẫn nộ.

Triệu Hoành đứng ở trong thang máy cao nhất, như hạc giữa bầy gà, Văn Đình liền đứng ở trước mặt anh, hôm nay cô mặc một thân y phục màu trắng chất lụa mỏng, tóc cột kiểu đuôi ngựa. Mà Triệu Hoành lại cao hơn Văn Đình, chỉ cần rũ mắt nhìn xuống liền có thể thấy từ cổ áo đến đồ lót màu da của cô. Áo ngực xinh xắn bao bọc lấy hai vυ" tuyết trắng rất tròn, dù chỉ có thể nhìn thấy rãnh ngực không sâu và nửa vòng tròn tuyết trắng của vυ" cũng đủ làm cho Triệu Hoành chịu không nổi. Cổ áo của Văn Đình cũng không hề rộng rãi, mà cô còn cố gắng che giấu, Triệu Hoành ngắm trộm vài lần cũng không nhìn được phong cảnh, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, rất muốn kéo tay cô ra nhìn cho đã ghiền, tốt nhất là có thể xoa xoa chơi đùa.

Hai người dựa vào gần như vậy nên mùi hương ngọt ngào trên người cô xông thẳng vào chóp mũi, Văn Đình cố gắng ép mình không dựa vào gần người khác, đuôi tóc đảo qua áo sơ mi của Triệu Hoành, cách áo sơ mi, Triệu Hoành cảm thấy trên ngực rất ngứa, phía dưới càng không cần phải nói, Triệu Hoành dùng túi xách máy tính ngăn cản, vậy mà nó vẫn dựng thành một khối nhanh chóng đâm vào thắt lưng Văn Đình, Triệu Hoành nghĩ, thật muốn đâm sâu vào trong thân thể cô, ấn cô ở dưới thân mình, tư vị đó chắc chắn là sướиɠ ngất trời.

Thời gian ngắn ngủi vài phút làm Triệu Hoành nhẫn nại đến đỏ mặt, lúc vào văn phòng, anh khóa cửa lại rồi vọt vào nhà vệ sinh, kéo khóa quần xuống làm côn ŧᏂịŧ thô dài liền nảy ra, phía trên đã tiết ra một chút chất lỏng. Triệu Hoành nhịn không được mắng, “Người có thể chơi thì không thích, cái người không thể chạm vào mày lại nhớ mỗi ngày, mày xứng đáng bị vậy. Trong hộp đêm nhiều gái cho mày chọn như vậy lại không chọn, người ta đã có chồng rồi, đừng nghĩ nữa.”

Triệu Hoành nghĩ đến việc có người đàn ông khác có thể ôm cô làm cô mỗi ngày mà muốn nổi điên ghen tị.

Triệu Hoành nghĩ như thế nào thì Văn Đình không biết, cô đến Hồng Thuyền được mấy tháng, đãi ngộ công ty cũng khá tốt, công việc cũng không quá bận, chỉ là ở chung với Chung Bình mà cái bụng vẫn không có động tĩnh gì, Văn Đình có chút lo lắng, vì Chung Bình là con một ba đời. Chung Bình tính toán tốt ngày cô rụng trứng mới làm, mà mỗi lần làm, Văn Đình đều chịu đựng hành hạ nhiều lần, có khổ cũng chỉ tự mình nuốt, loại chuyện này cô cũng ngại nói với người khác, cũng không biết người khác như thế nào.

Công ty sắp xếp đi du lịch dã ngoại vào cuối tháng sáu, thành phố bên cạnh có một khu thắng cảnh, công ty bao xe cho nhân viên đi, nói là để gia tăng tình cảm đồng nghiệp ở công ty. Lần đầu tiên Văn Đình tham gia hoạt động tập thể ở công ty, ngày thường quan hệ của cô không tệ, nhưng cũng không quá thân thiết với những phòng ban khác, đúng lúc có thể nhân cơ hội lần này thiết lập quan hệ với mấy phòng ban khác. Đồng nghiệp trong công ty rất ít dẫn theo người nhà, vì dẫn theo trái lại còn tách biệt với tập thể, càng bất lợi cho sự hòa nhập.

Văn Đình ngồi chung với Tiểu Trương cùng phòng ban, lúc trên đường nói nói cười cười, hoặc là trao đổi đồ ăn vặt, chơi đùa rất vui vẻ. Đồng nghiệp trong công ty có vài người tự lái xe đến, mà Triệu Hoành cũng tự mình lái xe.

Lúc xe buýt đến, Văn Đình xuống xe, đôi mắt giấu sau kính râm của Triệu Hoành nhìn cô chăm chú. Hôm nay, Văn Đình mặc một bộ trang phục vận động màu trắng có tay ngắn, lại đội một chiếc mũ che nắng, tràn đầy sức sống. Văn Đình ăn mặc không hở hang chút nào, nhưng Triệu Hoành nhìn dáng vẻ cô mặc đồ mà trong lòng ngứa ngáy, cảm thấy cô mặc thế nào cũng đẹp. Cho đến bây giờ thì Văn Đình không mặc trang phục quá hở hang, mà ở trong đầu Triệu Hoành lại cởi trần cô rất nhiều lần. Cách lớp quần áo, Triệu Hoành cũng có thể nhìn ra kích cỡ ngực của cô, ngực không lớn cỡ khoảng cup 34B mà thôi. Mông lại căng tròn, nếu như cô quỳ xuống để anh tiến vào từ phía sau, chắc chắn có khả năng làm cô lêи đỉиɦ, trong đầu Triệu Hoành đã dâʍ đãиɠ làm cô mấy lần rồi.

Tiếng còi vang lên, phòng hành chính bắt đầu tổ chức leo núi. Triệu Hoành ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu, thu hồi tất cả suy nghĩ lại, lúc này mà dựng như lều trại thì không tốt lắm. Trong công ty tình trạng nam nhiều nữ thiếu, mà phòng hành chính và phòng kinh doanh đều hội tụ mỹ nữ, nên các phòng kỹ thuật và tiêu thụ đều vây quanh các cô. Mà Văn Đình là phụ nữ đã kết hôn hiển nhiên không có giá rồi, cùng mấy người phụ nữ trung niên trong phòng tài vụ và nhân sự ngồi một chỗ nói giỡn.

Triệu Hoành trong mắt nhân viên ở công ty là một Boss nghiêm túc đứng đắn, nói chuyện lại trang trọng, cũng không có quan hệ mập mờ với cấp dưới vì trợ lý của anh đều là nam. Cho đến bây giờ cũng không nghe nói anh có bạn gái hay là người khác phái tiếp cận, nhân viên nữ có ý thì Triệu Hoành chỉ lịch sự xa cách bọn họ. Không nghĩ tới, Triệu Hoành rất ham chơi, anh thường đến hộp đêm của mình mở để thuận tiện chơi. Các cô gái trước khi vào đều do anh chọn trước, nhưng không có một cô gái nào làm cho anh có hứng thú làm lần hai, cho nên anh nhìn thấy phụ nữ nhà lành có hơi khϊếp sợ, muốn anh mỗi ngày cùng một cô gái thì không thể bắn ra được.

Nhưng Văn Đình này, Triệu Hoành lại có cảm giác khác, thật sự rất muốn chơi cô mà bây giờ anh không thích thú với những cô gái khác rồi. Buổi tối ở nhà xem clip của cô rồi tự mình thủ da^ʍ, cũng không phải clip 18+ gì, chỉ là camera quay lại dáng vẻ cô làm việc trong công ty mà thôi.

Loại vận động ngoài trời này cũng không có gì khó khăn với Triệu Hoành, vì thể chất anh thường xuyên rèn luyện, cả việc leo núi cũng không thở gấp. Triệu Hoành cùng với mấy phó tổng ở phía sau đi tới, không vội đuổi theo mấy nhân viên, dù sao bọn họ cũng không muốn lấy hạng nhất. Mấy người Triệu Hoành tuy rằng đi không nhanh không chậm, nhưng vẫn đuổi kịp và vượt qua không ít đồng nghiệp, mà Văn Đình cũng nằm trong số đó, vì leo núi nên mặt đỏ bừng, miệng tươi cười chào hỏi anh, tuy trên mặt Triệu Hoành không thay đổi, nhưng trái tim đập điên cuồng, dáng vẻ tươi cười khéo léo quá đáng yêu rồi. Cô cũng 28 rồi mà, nhìn thế nào cũng không hơn cô gái nhỏ hai mươi tuổi lắm.

Xuống núi theo thường lệ tự mình tổ chức liên hoan, ăn BBQ, uống rượu, còn có ca hát, chơi đùa điên cuồng, quá 12 giờ mới tàn tiệc.

Ban đêm, bên ngoài đều yên tĩnh, Triệu Hoành từ trên cầu thang đi xuống, lúc này anh mới ra tay, phòng Văn Đình liền ở bên dưới, từ trên cầu thang đi xuống chính là cửa phòng của cô. Lúc này tất cả mọi người trong khách sạn đã đi vào giấc ngủ, Triệu Hoành cầm thẻ mở cửa phòng của Văn Đình.