Chương 26: Hôn nhân

Triệu Hoành làm xong ôm Văn Đình đi tắm rồi nằm trên giường nghỉ ngơi, điện thoại di động trên bàn của Văn Đình vang lên, là một số máy xa lạ. Văn Đình bấm từ chối khi cô nhìn thấy, vừa định đặt xuống thì một tin nhắn truyền đến, "Chung Bình nói cô chỉ là một cái xác trên giường, không hầu hạ nổi đàn ông, có muốn chị đây dạy cho cô miễn để cô không gả cho ai được.”

Văn Đình nhìn thấy tin nhắn mà cắn môi không nói lời nào, Triệu Hoành bất mãn hỏi: "Ai vậy?"

Văn Đình còn chưa nói xong thì điện thoại lại vang lên, lần này Triệu Hoành nhấn nút trả lời, có giọng nói của một người phụ nữ truyền đến, "Cô có muốn chị đây dạy cho cô một số chiêu không, nếu không thì bà già như cô cũng không phục vụ đàn ông được mà cũng không thể sinh con, kiếp này chỉ có thể chết già cô đơn thôi.” Trong giọng nói có sự khinh bỉ và lẳиɠ ɭơ khó nói nên lời.

Triệu Hoành nhìn Văn Đình cắn môi, nước mắt đều đã trào ra mà tức giận nói: "Muốn hầu hạ đàn ông như vậy, hộp đêm nào dạy cô, hôm nào tôi để cho mấy người anh em đến thử thế nào?”

"Anh mắng ai đấy?”

“Tôi mắng con điếm cô đó, dâʍ đãиɠ muốn người ta chơi thì ra ngoài mà bán da^ʍ, nếu còn quấy rầy bà xã của tôi thì đừng trách tôi không khách khí!” Triệu Hoành nói xong liền cúp điện thoại, tắt máy rồi ném qua một bên mà ôm lấy Văn Đình, “Đình nhi, cô ta là ai, có chuyện gì em giấu anh sao?”

Văn Đình quấn chăn bông của cô quay lưng về phía anh, Triệu Hoành ôm cô vào lòng, "Bảo bối, anh trai không muốn thấy em như vậy, không thể sinh con cũng không sao, kiếp này anh chỉ muốn em thôi!”

Văn Đình bắt đầu khóc nức nở, Triệu Hoành ôm cô vào lòng, "Đình nhi ngoan, Đình nhi đừng khóc, trời có sập xuống cũng có anh trai đỡ cho em mà, không có chuyện gì đáng ngại. Nếu em muốn sinh thì chúng ta đi gặp bác sĩ, không muốn sinh thì không sinh, có được không?”

Văn Đình ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, Triệu Hoành càng đau lòng khi nhìn thấy vậy bèn rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô, "Bảo bối à, không có chuyện gì to tát đâu, em đừng khóc nữa."

Cuối cùng, Văn Đình vất vả lắm mới ngừng khóc mà kể với anh rằng lúc Chung Bình xuống thuyền đã bán nhà để trả nợ, nhưng người phụ nữ đó vốn là tình nhân của Chung Bình. Hậu ly hôn, Chung Bình cảm thấy tiếc nuối cho thanh xuân của mình vì cô không thể sinh con nên yêu cầu cô dọn ra khỏi nhà. Nhưng cô từ chối rời đi thì mẹ của Chung Bình đến nhà của cô làm loạn. Tất cả mọi người đều biết cô không thể sinh con làm cho huyết áp của bố cô tăng vọt. Buộc lòng cô phải ký đơn ly hôn để dàn xếp mọi chuyện.

Ai biết được sau khi ly hôn, Chung Bình vốn dĩ đã nɠɵạı ŧìиɧ lúc còn cưới cô, mà người phụ nữ gọi điện đã mang thai lúc bọn họ ly hôn. Hiện Văn Đình đang kiện hắn ta ra tòa vì tội nɠɵạı ŧìиɧ trong thời gian hôn nhân và cô muốn lấy lại số tiền mua nhà lúc đó, vì nó cũng là tiền dành dụm cả nửa đời người của bố mẹ Văn Đình.

Triệu Hoành nghe xong mà trợn mắt há mồm, "Đình nhi ngoan của anh, sao em lại ngốc như thế chứ, bao giờ bên tòa án sẽ có phán quyết?”

“Còn một tháng nữa.” Bây giờ bọn họ thay nhau quấy rối cô, hy vọng cô không chịu được áp lực sẽ rút đơn kiện.

Triệu Hoành an ủi cô: "Kết quả thế nào cũng không quan trọng, nếu lấy lại được là điều tốt nhất, không lấy lại được thì thôi. Chồng em có tiền, bố mẹ em anh sẽ nuôi.”

Văn Đình ở trong lòng anh rầu rĩ nói: "Hắn ta đến nhà em gây ầm ĩ, bây giờ mỗi ngày bố mẹ em ở nhà bị người ta nói xấu, em cũng chỉ muốn cầm lại khoản tiền này mua căn nhà nhỏ để bọn họ đến đây cho khuây khỏa.”

"Anh có nhà, nếu bọn họ muốn thì cứ đến đây, anh cũng muốn gặp bọn họ, anh đã bắt cóc con gái bảo bối của bọn họ thì cũng nên có lời giải thích.”

"Chúng ta, cứ như vậy đi ..."

Triệu Hoành ôm cô nói: “Không được, chờ anh gặp bọn họ, chỉ cần bọn họ đồng ý liền kết hôn.” Triệu Hoành vốn đã nghĩ tới một hồi đi làm thủ tục, mà lúc này nhìn Văn Đình như vậy, không kết hôn thì gia đình cô vẫn không yên tâm. Vì để cho gia đình cô yên tâm, vẫn nên sớm cầm giấy đăng ký kết hôn về.

“Em không thể có con.” Văn Đình cúi đầu nói.

Triệu Hoành nâng mặt cô lên, "Muốn sinh con thì chúng ta nghĩ cách kiểm tra, bây giờ y học tiên tiến như vậy, luôn có cách mà. Nếu không được thì chúng ta đến cô nhi viện ôm một đứa bé về nói là chúng ta sinh, Đình nhi à, em đừng nghĩ nhiều nữa, anh đã nghĩ chuyện kết hôn với em, con cái thật sự không phải là chuyện to tát, có vấn đề gì cứ để anh lo.”

Nước mắt đảo quanh trong khóe mắt của Văn Đình, mà lần này cô bị anh làm cho cảm động.

Triệu Hoành đã thay Văn Đình liên lạc với luật sư tòa án, bây giờ bằng chứng chỉ là việc siêu âm mang thai của người phụ nữ kia có thể chứng minh rằng bọn họ có quan hệ trong thời kỳ hôn nhân. Nhưng bây giờ không thể chứng minh đứa trẻ đó thuộc về Chung Bình, chỉ cần hai người kia phủ nhận thì bây giờ, họ không thể bị kết án. Hơn nữa, Văn Đình đã ký một thỏa thuận chia tài sản cho hắn ta vào thời điểm ly hôn, vì vậy vụ kiện khó có thể thắng.

Văn Đình nghe vậy có chút rầu rĩ không vui, Triệu Hoành liền an ủi cô, “Không sao. Không lấy lại được thì thôi, bố mẹ em muốn nhìn thấy em có thể tìm được một người con rể tài giỏi, so với cầm được khoản tiền kia còn vui vẻ hơn nữa, đừng nghĩ nhiều mà.” Văn Đình nghe xong gật đầu, trong lòng cô thả lỏng một chút. Bố mẹ vẫn rất lo lắng cho cô, dù cơ thể cô có vấn đề hay đã từng có một đời chồng. Sau khi ly hôn thì bố mẹ càng để tâm xem ai không ngại tái hôn và có con cái để giới thiệu cho cô. Văn Đình biết bọn họ đang nghĩ gì, chính bản thân cô cũng không muốn kết hôn lần nữa, nhưng cũng không dám nói cho bọn họ biết.