Chương 37: Quá khứ và tương lai (1)

Triệu Văn Trí đến phòng khách, Triệu Hoành mặc áo choàng tắm đang ngồi trên ghế sofa, trước mặt bày một chai rượu đỏ và hai cái ly. Triệu Hoành có chút phức tạp liếc nhìn thoáng qua Triệu Văn Trí, “Đôi khi tôi thực sự sợ cậu đưa Văn Đình đi mất rồi.” Triệu Hoành biết rõ tính tình của mình phóng khoáng không có tinh tế như Triệu Văn Trí, mà sự khéo léo cũng kém hơn nhiều, nếu Văn Đình gặp Triệu Văn Trí trước chỉ sợ anh không có cơ hội đoạt lấy một nửa.

Triệu Văn Trí mỉm cười rồi cầm ly rượu lên uống cạn một nửa, "Anh lo lắng nhiều rồi, Đình nhi sẽ không đi cùng tôi. Anh trai à, tôi muốn cùng anh bàn bạc một chuyện, chúng ta chuyển về nhà cũ đi, nơi đó cũng lớn hơn và an toàn hơn.” Triệu Văn Trí biết rất rõ về Văn Đình. Triệu Hoành là chồng của cô. Nếu Triệu Hoành không đồng ý thì Văn Đình sẽ không duy trì mối quan hệ như vậy với hắn. Mà hắn rất hài lòng với tình hình hiện tại của ba người. Một mối quan hệ tam giác cực kỳ ổn định. Căn nhà cũ là nơi Triệu Quang Hồng ở trước đây, theo di chúc, căn nhà cũ này để lại cho Triệu Hoành, nhưng anh không muốn tiếp nhận nên vẫn do hắn quản lý.

"Tài sản của ông ta đều do cậu giúp ông ta, cậu lấy đi toàn bộ cũng không có gì quá đáng, Quang Hồng …”

Triệu Văn Trí uống nửa ly rượu còn lại vào bụng rồi ngắt lời Triệu Hoành, “Mẹ tôi là gái điếm, còn là loại gái rẻ mạt nhất, chỉ cần mấy chục đồng có thể tùy tiện chơi.” Triệu Văn Trí lại cầm chai rượu lên và tự rót cho mình một ly, "Tôi không thể nhớ bà ấy trông như thế nào nữa, tôi chỉ nhớ rằng mỗi ngày bà đều phải dạng chân cho những tên đàn ông khác nhau chơi, có cả kẻ lang thang vừa bẩn vừa thối, có đôi khi hai ba tên cùng làm, tôi đều ở bên cạnh chứng kiến.”

Triệu Văn Trí nhanh chóng uống cạn một ly rượu khác, "Năm tôi sáu tuổi, bà ấy bị bệnh mà chết, bên dưới đều đã thối nát. Chắc bà ấy cũng không biết ai là cha ruột của tôi. Trời sinh mạng của tôi đã hèn hạ, bà ấy chết thì tôi bị gửi vào cô nhi viện, tôi đợi không được bèn trốn đi, tôi bị buộc phải ăn cắp để sống. Hôm đó tôi lấy trộm tiền để dành của một người đàn ông, nhưng sau khi thấy người đó khóc lóc tôi bèn mềm lòng trả lại. Đến tối mịt mới về, tôi bị đám người đó đánh chỉ còn chút hơi thở cuối cùng. Cũng không biết bọn chúng chọc giận cha nuôi thế nào mà đêm đó cha nuôi đưa người đến càn quét hang ổ rồi thuận tay cứu tôi về. Về sau, tôi đi theo cha nuôi, đến bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình đi tìm một người phụ nữ, mà tôi luôn nghĩ điều này rất bẩn thỉu. Trước đây tôi cũng không cảm thấy chuyện còn sống có ý nghĩa gì, chỉ là cảm thấy chết thật vô ích. Vậy thì cứ sống đi, cái mạng này tôi cũng không quá quý trọng, người nào có bản lĩnh muốn lấy thì cứ cầm đi. Nhưng bây giờ đã khác, tôi cảm thấy thật thú vị khi còn sống. "

Triệu Văn Trí nhìn thoáng qua trên lầu, Văn Đình đang ngủ ở trên đó, hắn lại nhấp một ngụm rượu và tiếp tục nói, "Cha nuôi và tôi đã từng buôn lậu, ma túy hay vũ khí đều chơi đủ. Mặc dù bây giờ đã giảm đi rất nhiều, nhưng gϊếŧ người không ít, nếu tôi giải tán hết đàn em thì ngày hôm sau anh có thể đến nhặt xác tôi rồi.”

Triệu Hoành cũng rót một ly rượu và trả lời: “Tôi e là tôi cũng phải đợi người nhặt xác tôi rồi.” Triệu Hoành biết rất rõ ràng, nếu không có thanh danh của Triệu Văn Trí che đậy cho anh thì những người muốn tìm Triệu Quang Hồng báo thù đã sớm vọt tới nơi của anh rồi, mà nếu hai người bọn họ rạn nứt chỉ sợ người xui xẻo trước là anh.

Triệu Văn Trí liếʍ môi cười, "Trước kia tôi nghĩ cuộc sống rất vô nghĩa, nhưng hiện tại nghĩ còn sống được là tốt rồi, cứ tận hưởng cuộc sống đi. Tôi đã cho người sửa lại căn nhà cũ, không lâu nữa có thể chuyển đến.”

"Cơ thể của Đình nhi có chút vấn đề. Tôi dự định vài ngày nữa sẽ đưa cô ấy đi khám, cô ấy muốn có con rồi.”

"Tôi đã đem tất cả tài liệu đến đây. Tìm người xem qua thì vấn đề không nghiêm trọng.” Triệu Văn Trí vuốt ve ly rượu, một hồi lâu sau mới nói, “Tôi còn muốn thương lượng với anh một việc, Đình nhi muốn có con nhất định phải làm phẫu thuật, nếu như vậy thì một lần muốn sinh mấy đứa chỉ cần một lần sinh xong là ổn rồi.”

Triệu Hoành cau mày, "Cơ thể của Đình nhi không chịu nổi."

Triệu Văn Trí liếc anh một cái, "Để cho người khác sinh là được rồi."

Triệu Hoành trợn to hai mắt, khóe miệng Triệu Văn Trí nhếch lên, "Dù sao cũng là giống của chúng ta, chỉ mượn cái bụng của người khác thôi, hà tất phải để cho Đình nhi chịu khổ.”

Triệu Hoành thật lâu mới thở dài một tiếng, "E rằng Đình nhi sẽ không đồng ý."

“Có một câu thành ngữ gọi là ‘tiền trảm hậu tấu’.” Triệu Văn Trí rõ ràng đã lên kế hoạch thật tốt từ lâu, giải thích với Triệu Hoành chỉ là vì đến lúc đó cũng có con của anh, muốn anh đồng ý phối hợp.

Ngày hôm sau, Văn Đình tỉnh lại quả nhiên phụng phịu không quan tâm tới hai người bọn họ, sáng sớm liền chạy đến công ty làm việc. Lúc này, Triệu Hoành đang bận rộn với chức danh ‘ông chủ lớn’ của Hồng Hải nên vô cùng bận rộn, trong lúc rảnh rỗi tranh thủ gọi điện thoại và nhắn tin để trêu chọc Văn Đình. Triệu Văn Trí giao hết việc này đến việc khác cho cấp dưới xử lý, buổi chiều có thời gian đến Hồng Thuyền, đi thẳng đến phòng làm việc của Văn Đình, bây giờ cô là trợ lý của tổng giám đốc, trong công ty chức danh của cô là lớn nhất nên một mình một phòng làm việc.

Triệu Văn Trí cầm điểm tâm và trà chiều đến quầy lễ tân cười nhẹ, cô gái nhỏ ngồi ở quầy lễ tân bị hắn làm mê muội mà đỏ mặt tới mang tai bèn dẫn hắn đến văn phòng của Văn Đình.

Khi Triệu Văn Trí mở cửa văn phòng ra thì Văn Đình đang dặn dò cấp dưới phải làm gì, vừa nhìn thấy hắn bước vào bèn trợn tròn mắt, không phải gọi điện thoại xác nhận trước với cô rồi mới được vào sao? Triệu Văn Trí đặt điểm tâm trên bàn cà phê, rồi ngồi xuống ghế sofa, khóe miệng mang theo nụ cười, "Em cứ lo công việc, anh ngồi chờ.”

Văn Đình vội vàng dặn dò công việc, ngay khi cấp dưới vừa đi ra ngoài thì Triệu Văn Trí đã khóa cửa văn phòng, rồi cầm trà bánh đi đến sau ghế làm việc Văn Đình, nhấc người cô ngồi lên bắp đùi mình rồi ôm lấy eo cô, "Đình nhi có đói bụng không? Anh có mua chút bánh ngọt.”

Văn Đình tức giận nói: "Em phải làm việc.”

"Ăn xong thì làm, em không làm thì công ty cũng không phá sản đâu, còn không thì mời người khác, ngoan, chúng ta ăn chút đi." Triệu Văn Trí cầm lấy cái bánh nhỏ đưa tới miệng Văn Đình, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếʍ vụn bánh ngọt bên môi Văn Đình.

Văn Đình theo thói quen thè lưỡi để quấn lấy hắn, Triệu Văn Trí ôm lấy Văn Đình và hôn môi, một tay lặng lẽ thò vào từ bên dưới rồi cởi cúc áo ngực, xoa nắn vυ" mềm.

Văn Đình đang mê man thì Triệu Văn Trí đã kí©h thí©ɧ cô bằng côn ŧᏂịŧ thô to, cô đẩy mạnh hắn ra rồi vội vàng chỉnh lại quần áo của cô, "Háo sắc, em mặc kệ anh!"

Triệu Văn Trí cười tủm tỉm hôn Văn Đình một cái, "Bảo bối còn chưa hết giận à, tức giận lâu sẽ có nếp nhăn đó, em nói xem làm thế nào mới không tức giận nữa?”