Chương 88

Edit: Thuỳ Linh

❀✿❀

Chúc Úy Hàng ở bên cô 2 ngày, ngoại trừ ngày đầu tiên hai người còn đi ra ngoài dạo phố thì thời gian còn lại đều ở khách sạn. Bởi vì Lương Nhạc còn choáng ngợp còn Chúc Úy Hàng thì chỉ muốn ở một chỗ trong phòng.

Làʍ t̠ìиɦ cũng phải hao tốn thể lực, Lương Nhạc ngày thường mạnh như trâu mà cũng không đáp ứng được nhu cầu của Chúc Úy Hàng. Trong vòng mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cô không nhớ rõ là đã làm bao nhiêu lần, vừa ngủ dậy đã bị chặn lại, đẩy anh ra bảo không muốn thì anh liền hôn cô nhau, hôn đến lúc cô mơ màng thì lại dùng thân dưới cọ xát, dụ dỗ cô làm.

Cô không kiên định nên bị lừa rất nhiều lần, thân thể vất vả làm trong chốc lát đã ướt đẫm, hai người dính nhau không hề tách ra.



Tối chủ nhật Chúc Úy Hàng phải lên máy bay, Lương Nhạc đưa anh ra sân bay, hai người dừng lại trước cổng an ninh.

Tuy rằng cả hai đã làm bước cuối nhưng lúc Lương Nhạc bị anh nhìn bằng ánh mắt nhiệt liệt thì trái tim cô vẫn đập nhanh.

Cô đẩy anh một phen: “Mau đi đi, máy bay sắp cất cánh rồi kìa.”

Chúc Úy Hàng không nhúc nhích, đáy mắt ẩn giấu ý cưới, ngoài miệng thì hỏi: “Em có niềm tin không?”

Anh hỏi cô có niềm tin vào chuyện tình cảm của cả hai không.

Hai ngày nay đối với anh mà nói thì cứ như là một giấc mơ, điều anh muốn anh cũng đã đạt được, nhưng giờ phút này thì cứ như là tỉnh mộng, tuy rằng anh biết đây chỉ là sự chia tay tạm thời. Anh tin cả hai sẽ bên nhau cho đến cuối cùng, nhưng anh không muốn để Lương Nhạc cảm thấy cô độc. Tuy rằng cô không nói, cũng không oán giận, thậm chí lúc nhắc tới thì còn chủ động chuyển chủ đề, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng được là cô đang thấy cô đơn, có cảm giác ghen tị.

Anh biết cô nhớ anh, vì anh cũng nhớ cô.

Đáng giận là hai người không thể gặp nhau, đồng hành với nhau suốt thời gian qua, nghĩ đến đây, anh thấy chua xót trong lòng.

Anh nhìn cô chăm chú, chờ đáp án từ cô.

Lương Nhạc ngây ngốc, xoay chuyển ánh mắt, tới gần anh, úp mặt trước ngực anh: “Có, chúng ta sẽ kết hôn mà.” Giọng nói rất nhỏ, như là muốn nói cho anh nghe một bí mật.

Cảm giác chua xót trong lòng Chúc Úy Hàng biến mất, anh cúi đầu nhìn vào mắt cô, trong con ngươi chả cô cất giấu một chút ngượng ngùng vui sướиɠ.

Bỗng nhiên Chúc Úy Hàng vội vàng chòe đến tương lai, chính anh đã từng thấy tương lai mập mờ mơ hồ, nhưng giờ phút này anh hi vọng nó có thể tớ sớm một chút. Mặc kệ nó như thế nào, thì anh cũng sẽ vội vàng đón nhận.

Anh không lo lắng gì hết, bởi vì tương lai anh có Lương Nhạc.

Bở vì tương lai bọn họ sẽ kết hôn.

Cô nói cả hai sẽ kết hôn.

Kết hôn nghĩa là gì? Từ nhỏ Chúc Úy Hàng đã nghĩ đến chuyện này, suy tư hồi lâu đương nhiên là không thể có câu trả lời, bởi vì anh còn quá bé. Trưởng thành hơn chút anh hiểu ra đó chính là một loại quan hệ, là một hiệp ước của tình yêu. Nhưng lớn hơn nữa, anh phát hiện hôn nhân không nhất định là phải thuần khiết trung thành, có người tự mua dây buộc mình, có người thì coi nó chẳng ra gì.

Nhưng anh vẫn chờ mong nó như cũ. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, người mà anh hi vọng sẽ cùng anh đi vào mối quan hệ này vẫn luôn là Lương Nhạc.

Bởi vì Lương Nhạc cho nên anh mới tin rằng nó tốt đẹp.

Chỉ bởi vì là Lương Nhạc mà thôi.



Lương Nhạc nhìn theo Chúc Úy Hàng qua cổng an ninh, sau khi không thấy anh nữa cô mới xoay người, hốc mắt bỗng nóng rực, cô đưa tay xoa xoa khóe mắt rồi nhanh chóng rời đi.

Bạn cùng phòng thấy cô trở về cũng không hỏi vì sao đêm qua cô không về nhà ngủ, mọi người đều đã có bạn trai nên tự giác hiểu rõ, mấy cặp đôi yêu nhau trong giai đoạn cuồng nhiệt tình dính nhau như keo, xả nước cũng không ra.

Du Duyệt thấy hốc mắt cô đỏ đỏ thì biết cô đã khóc, an ủi Lương Nhạc một phen. Các bạn khác cũng lại ôm an ủi cô.

Khi Lương Nhạc đang cảm động thì ba người dần dần tản ra, cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn.

Du Duyệt là người đầu tiên đứng dậy, cầm mũ len và áo khoác tròng vào người, hai người còn lại cũng không chịu yếu thế, tự trang điểm cho chính mình.

Mười phút sau, cả 3 người cùng nhau ra cửa.

Mọi người khom lưng với Lương Nhạc: “Xin lỗi nha, tụi mình đi hẹn hò đây, cậu tự chữa thương một mình đi.”

Lương Nhạc vừa tức vừa thấy buồn cười, ném gối qua, “Cút đi.”

*

Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, đảo mắt đã tới Nguyên Đán, nhưng Chúc Úy Hàng có chuyện ở trường nên không về được. Lương Nhạc thì học gần nhà nên mỗi tuần phải về nhà một lần. Đương nhiên là trong 3 ngày Nguyên Đán cũng thế, trong lúc đó cô biết một tin sét đánh.

Chiều ngày 1 tháng 1, mẹ Lương vừa mới về nhà sau khi tám chuyện với mẹ Chúc ở lầu dưới, mở cửa ra thì thấy Lương Nhạc bọc cái áo bông lớn nằm trên sô pha xem TV, cái dáng vẻ lười biếng làm người khác cũng phải bực. Mẹ Lương sực nhớ ra mẹ Chúc vừa mới nói, càng nghĩ càng giận: “Trên cái thế giới này không có ai như con hết đó!”

Lương Nhạc bị mắng mà không hiểu gì, nhưng cô cũng đã quen rồi, hừ hừ rồi không đáp, tiếp tục theo dõi bộ phim. Thế nhưng lần này mẹ cô không tha cho cô nữa, túm cổ áo bị dính nước sốt của cô: “Ôi cha, mẹ thật sự sắp chết vì tức rồi đấy.”

Lương Nhạc không nhịn nổi nữa, tức giận nhìn mẹ: “Sao vậy chứ… Lát nữa con rửa ngay mà.”

Mẹ cô than thở: “Sao con lớn rồi mà còn như vậy hà? Trước kia thì còn nghe lời, bây giờ lại sao đây?”

Lương Nhạc nghe những lời này đến mức thuộc lòng, đã có thể tỏ ra bình thản rồi, cô trở mình: “Là con sai, con là người có lỗi, xem xong tập này con đi rửa ngay.”

Mẹ Lương hỏi: “Con có nhớ An Kỳ Kỳ không?”

Lương Nhạc nhất thời không phản ứng kịp, nhíu mi: “Ai ạ?”

“Kỳ Kỳ ấy, trước kia ở gần mình đó, con bé xinh xinh mà hồi kia con thích lắm đấy.”

Lương Nhạc nhảy lên khỏi sô pha: “Công chúa nhỏ?”

Mẹ Lương gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước con thích gọi con bé như thế.”

Lương Nhạc vẫn luôn thích công chúa nhỏ, giờ phút này nghe thấy tin tức của cô bé nên vô cùng hứng thú, cô hỏi mẹ: “Em ấy làm sao ạ? Bây giờ em ấy vào cấp 3 đúng không mẹ?”

“Ừ, lớp 10.”

“Em ấy sao ạ? Nhà của em ấy dọn đi đâu J? Sao không có tin tức gì hết?”

“Dọn đến thủ đô rồi nên mới không kiên lạc được.” Mẹ cô dừng một lúc, nhìn thoáng qua Lương Nhạc rồi nhìn cô một cách chán ghét: “Người ta lớn lên xinh đẹp, còn học trường cấp 3 tốt nhất thủ đô nữa… Chúc Úy Hàng cũng học lử thủ đô nhỉ, đột nhiên An Kỳ Kỳ liên lạc với nó, muốn nhờ nó dạy kèm.”

Lương Nhạc nghe được tin tức tốt của An Kỳ Kỳ thì bỗng có cảm giác tự hào, thậm chí còn cảm thấy “Nhà có con gái mới lớn”. Chuyện nho khô trước kia đã bị cô lãng quên, cô không nhớ rõ chuyện mình ăn nho đến mức chảy máu mũi, chỉ nhớ rõ An Kỳ Kỳ với nụ cười ngọt ngào và từng tiếng kêu “chị Nhạc” giòn giã.

Cô cười: “Tốt quá.” Nghĩ rồi đột nhiên lẩm bẩm: “Vậy Chúc Úy Hàng không nói với con?”

Mẹ cô đánh cô một cách: “Người ta bận học, sắp dạy kèm giúp người ta nữa rồi sao rảnh để nói với con? Nó học đại học chắc cũng bận lắm nên nếu con rảnh rỗi thì đừng làm phiền nó.”

Tự dưng Lương Nhạc bị mắng nên trong lòng thấy oan ức nhưng không phản bác, cô cầm điện thoại vào phòng.

Vừa rồi bận xem TV nên cô không kiểm tra điện thoại, vừa mở màn hình là thấy Chúc Úy Hàng nhắn tin cho cô, có hẳn 5 tin.

Chỉ hơn 1 tiếng đồng hồ cô không kiểm tra điện thoại thôi mà, anh đã nhắn 5 tin rồi, mỗi cái cách mười phút đều hỏi cô một câu: “Đang làm gì đấy.”

Lương Nhạc nhớ tới lời lúc nãy mẹ cô nói, mẹ bảo Chúc Úy Hàng học nhiều nên rất bận…

Bận à?

Cô trả lời anh: “Mẹ em nói anh đi học nên rất bận.”

Chúc Úy Hàng: “Dì hiểu lầm rồi.”

Lương Nhạc: “Em cũng bảo thế! Anh rảnh rỗi thế mà em phản bác thì mẹ lại mắng em, nói em ghen tị với anh.”

Chúc Úy Hàng: “Vậy là lúc nãy em nói chuyện phiếm với dì à.”

Lương Nhạc: “Không, mà là bị mắng.”

Chúc Úy Hàng: “Có muốn an ủi không.”

Lương Nhạc đỏ mặt, không chịu nổi anh sến sẩm như vậy, đổi chủ đề: “Công chúa nhỏ liên lạc với anh hả? Sao anh không nói với em, em ấy có nhắc đến em không? Bây giờ em ấy như nào, xinh đẹp lắm chứ?”

Một lát sau Chúc Úy Hàng mới phản hồi cô: “Có liên lạc nhưng anh không đồng ý dạy kèm.”

Lương Nhạc sửng sốt: “Tại sao? Nếu anh rảnh thì có thể giúp em ấy mà…”

Chúc Úy Hàng liền gọi điện thoại đến, Lương Nhạc bắt máy.

Lương Nhạc hỏi anh: “Dạo này anh rất bận à?”

Chúc Úy Hàng cười cười: “Có chút.”

Lương Nhạc khẽ hừ: “Bận mà còn có thể nhắn 5 tin trong vòng một tiếng đồng hồ?”

Chúc Úy Hàng thấp giọng nói: “Bận nhớ em.”

Lương Nhạc rùng mình: “Ngừng, nối cả da gà.”

Chúc Úy Hàng lại cười, Lương Nhạc nghe thấy tiếng anh cười mà có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh lúc này, chắc chắn là cười đến mức run cả người, cô khụ giọng quay lại chủ đề: “Có thời gian thì sao anh không dạy kèm cho em ấy? Trước kia em ấy còn cho anh nho khô nữa, anh không nhớ à?”

Chúc Úy Hàng nói nhớ rõ.

Lương Nhạc chờ đáp án của anh.

Chúc Úy Hàng thả một quả bom: “Lúc nghỉ hè em ấy tỏ tình với anh.”

Anh nói xong, Lương Nhạc nghe thấy có gì đó trong lòng rơi xuống, như là bị sét đánh, dại ra tại chỗ.

Bỗng nhiên cô có cảm giác bị phản bội, người đâm cô là người cô mến nhất…

Cô rất muốn nói với An Kỳ Kỳ: “Công chúa nhỏ, em quên hết những lời chị đã từng nói với em rồi phải không!”

Nghĩ như vậy thì cô đã hiểu được chuyện nho khô rồi.

Chúc Úy Hàng chờ cô nói, sợ cô giận nên anh nhẹ kêu tên cô.

Cuối cùng Lương Nhạc cũng chịu lên tiếng: “Em biết ngay mà… Đầu sỏ gây tội chuyện nho khô đổ máu kia vẫn là anh.”

Chúc Úy Hàng: “Anh?”

Lương Nhạc: “Chính anh.”

Chúc Úy Hàng: “Sao lại là anh?”

Lương Nhạc: “Anh làm chị em em xa cách…”

Chúc Úy Hàng: “Sao cơ?”

Lương Nhạc trầm mặc: “Vậy anh đừng dạy kèm cho em ấy.”

Chúc Úy Hàng hỏi tại sao.

Lương Nhạc kêu anh biết rõ còn cố hỏi, nên thẹn quá hóa giận: “Thế anh đi mà dạy đi!”

Chúc Úy Hàng cười nói: “Không dạy. Anh rất bận.”

Lương Nhạc lặp lại: “Ừm, phải nhớ cho kỹ là anh rất bận đấy.”