Chương 5

Sau khi ký xong hợp đồng, trong khi Trì Niệm đang ở một bên cảm khái, Đào Nhạc và Đoạn Mục Cho ở bên khác vui vẻ trò chuyện.

"Một thân một mình bên ngoài dốc sức làm việc chắc là rất vất vả đi. Aizzz, thật không dễ dàng mà! Đúng rồi cậu có đồ đạc gì cần chuyển đến không? Hôm nay vừa lúc tôi lái xe đến, có thể giúp cậu chuyển đồ nha!" Đào Nhạc nói đến liên hồi không khống chế được nước miếng hướng về khuôn mặt Đoạn Mục Chi.

Trì Niệm nhìn không nổi, kéo áo cậu ta muốn cậu khiêm tốn một chút, lại bị Đào Nhạc giơ móng vuốt không chút thương tiếc gạt ra.

Đoạn Mục Chi nhìn thoáng qua khuôn mặt đang trợn mắt nhe răng của Trì Niệm, hướng Đào Nhạc trả lời: "Không cần, tôi không có nhiều đồ đạc."

Cậu vỗ vỗ chiếc vali màu bạc bên cạnh, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: "Cái này chính là toàn bộ gia sản của tôi."

"Một… một cái vali này thôi?!" Đào Nhạc không thể tin được thốt lên

Trì Niệm cũng rất ngạc nhiên, một chiếc vali có thể lớn được bao nhiêu, lại đựng toàn bộ đồ đạc của cậu. Bây giờ đang là mùa thu, cái vali này ngay cả một chiếc áo khoác cũng không vừa nha!

Trì Niệm quan sát cái vali nhỏ kia, ánh mắt dời đến trên khuôn mặt Đoạn Mục Chi, phát hiện cậu ta cũng đang nhìn mình.

Khóe mắt Đoạn Mục Chi như có như không ý cười cùng đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia chớp chớp khiến tim Trì Niệm bỗng chốc bị lạc nhịp.

Cô rất nhanh cúi đầu xuống, có cảm giác giống như đang làm sai chuyện gì.

Đào Nhạc không chú ý đến vẻ mặt khác thường của cô, sau khi đã khôi phục sự khϊếp sợ ngắn ngủi, lại nở một nụ cười quyến rũ.

"Cũng phải, đều là vật ngoài thân, ít hay nhiều không quan trọng. Quan trọng là chất lượng và thoải mái. Đoạn Mục Chi cậu rất biết cách sống nha."

Đào Nhạc đối với người khác phái chính là không có nhân tính, Đoạn Mục Chi cũng chỉ là có khuôn mặt điển trai này, gặp nhau cũng không quá một giờ, vậy mà đã biết người ta có phong cách sống hay không?

Đoạn Mục Chi nghe được yếu ớt cười nói:"Phòng của tôi ở đâu?"

Cậu ta khiêm tốn không đáp lại câu nói của Đào Nhạc, Trì Niệm càng thấy rõ trong ánh mặt Đào Nhạc kia bừng lên một ngọn lửa.

“Nào Mục Chi, tôi dẫn cậu đi xem phòng.”

Trì Niệm không nói nên lời, lúc này Đào Nhạc đã đứng dậy hướng Đoạn Mục Chi vẫy tay không khác là bao mấy tú bà cổ đại quần áo xanh đỏ đứng ở cửa tiếp khách.

Đào Nhạc đưa Đoạn Mục Chi tiến vào phòng trong chốc lát liền đi ra, Trì Niệm còn đang đoán bọn họ có thể ở trong phòng đến trưa đâu.

Đào Nhạc phiêu phiêu ngồi xuống bên cạnh Trì Niệm, ánh mắt đều là sự si mê cùng khao khát “Cậu ta thực sự là cực phẩm nha!”

Từ sau khi Đoạn Mục Chi vào nhà, Đào Nhạc luôn nói hai từ này.

Trì Niệm lườm cậu một cái, “Vì cái cực phẩm đó, cậu ngay cả tớ cũng đem bán.”

“Chậc, nói cái gì vậy?” Đào Nhạc bóp vai cho cô “Tớ nào có bán cậu nha, người ta là đang giúp cậu giải quyết phiền phức đó.”

“Giải quyết?! Cậu để tớ cùng với một ….” Trì Niệm một khi kích động thì giọng nói sẽ lớn hơn, sợ bị Đoạn Mục Chi nghe thấy lại hạ giọng xuống: “Cậu cứ như vậy để tớ cùng một người đàn ông chung sống dưới một mái nhà, đây là mà giải quyết phiền phức?!” Rõ ràng là tạo thêm phiền phức được không!

“Đúng vậy.” Đào Nhạc hờ hững nhún vai, từ trong ví móc ra một tấm thẻ, nhướng mày nói: “Có tiền thuê nhà của cậu ta, mỗi cuối tháng tớ sẽ không cần bỏ hẹn hò để dẫn cậu đi ăn. Trong nhà có đàn ông, về sau bóng đèn hỏng và bồn cầu tắc, nửa đêm tớ không phải chạy đến sửa giúp nữa. Càng quan trọng hơn là, về sau mẹ cậu đến, tớ cũng không cần giả làm bạn trai cậu. Cậu cũng biết, mặc dù chỉ là đóng giả nhưng cũng ảnh hưởng đến giá trị của tớ nha, haizzz thật là…”

Bộ dáng nói năng hùng hồn đầy lí lẽ của Đào Nhạc khiến Trì Niệm sững sờ, cuối cùng còn được tặng kèm một cái mị nhãn, Trì Niệm lập tức sực tỉnh.

“Cậu rốt cuộc là giải quyết phiền phức cho tớ hay là cho cậu đây?!”

Đào Nhạc chép miệng một cái, không để ý đáp “Đều như nhau nha.”

Hoàn toàn không giống có được hay không!

Trì Niệm vừa muốn biện bạch hai câu, Đào Nhạc đã đứng dậy sửa sang vạt áo, nâng cằm nghiêng đầu hướng Trì Niệm ngoắc tay “Đi, mời tớ ăn cơm.”

“Tại sao tớ phải mời?”

“Tại sao ư? Ừ, không ăn cũng được. Về sau cuối tháng có khó khăn cũng đừng đến tìm tớ.” Đào Nhạc ngạo kiều hừ lạnh một cái, xoay người cầm túi “Tạm biệt.”

Trì Niệm vội vàng đem cậu ta giữ lại “Ai, mời mời mời, tớ mời cậu ăn nha!”

Cười làm lành xin lỗi, thật vất vả đem Đào Nhạc dỗ dành. Lúc hai người chuẩn bị bước ra cửa, Trì Niệm đột nhiên nhớ tới Đoạn Mục Chi.

Trì Niệm quay đầu nhìn vào cửa phòng đang đóng chặt, có chút do dự, “Vậy cậu ta… Làm sao bây giờ?”

Vừa nãy Đoạn Mục Chi nói với Đào Nhạc mình có chuyện cần làm, không muốn bị ai quấy rầy. Ăn cơm hay làm gì cũng không cần gọi cậu, nếu như đói bụng sẽ tự nghĩ biện pháp.

Ngay cả cơm cũng chưa ăn?

Cậu ta là một người thất nghiệp, có cái gì bận rộn như vậy?

Không đợi Trì Niệm phát tán lòng hiếu kỳ, Đào Nhạc đã lôi kéo cô ra ngoài.

“Tớ vừa phát hiện một nhà hàng Nhật Bản, hôm nay phải làm thịt cậu một chút.”