Chương 7

Trì Niệm cùng Đoạn Mục Chi mỗi người một đầu ngồi trên ghế sofa, trước mặt là hai ngọn nến nhỏ dựng trên bàn trà.

Gió đêm từ ngoài ban công thổi vào, ánh nến trên bàn trà cũng theo gió chập chờn.

Trì Niệm tư thế ngồi câu nệ, lặng lẽ đem ánh mắt chuyển đến trên người Đoạn Mục Chi.

Đường nét trên khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ, cái cằm cương nghị, sống mũi cao thẳng, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động. Ánh nến đem khuôn mặt cậu phác thành một bức họa làm cho Trì Niệm cảm thấy vết thương bên khóe mắt phải của cậu phá lệ trông càng chói mắt.

Không biết cậu đang nhìn cái gì, ánh mắt trở nên ngốc trệ.

Ánh nến chập chờn chiếu lên khuôn mặt Trì Niệm, càng làm nổi bật dáng vẻ vụиɠ ŧяộʍ dò xét của cô.

Trì Niệm có thể hiểu được trạng thái lúc này của cậu, bởi vì cô cũng rất mờ mịt a!

Vừa rồi lúc cửa mở, Đoạn Mục Chi tiến đến xem thấy Trì Niệm trên tay đang cầm đồ lại nghe điện thoại, anh muốn giúp cô nên đưa tay ra. Nhưng vừa đến gần, liền cảm giác có một cơn gió mạnh đánh về phía khuôn mặt, vô thức lùi lại một bước, xương gò má truyền đến một trận đau nhói.

Trì Niệm bật đèn điện thoại chiếu đến, Đoạn Mục Chi thấy hiện thị trên điện thoại là tên của Đào Nhạc.

“Đoạn Mục Chi, cậu chảy máu rồi!”

Trong bóng tối, bộ dáng chấn kinh cùng luống cuống của cô vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.

Sau khi sốt ruột chạy về phòng tìm hộp thuốc, lấy ra nước sát trùng cùng một cái băng gạc đưa cho cậu. Cô ủ rũ ngồi ở một bên, hai người cũng không nói thêm chuyện gì.

Trì Niệm thề rằng cô thật sự không phải là cố ý, cô chỉ là quên mất trong nhà có thêm người, lúc Đoạn Mục Chi bước đến khiến cô giật nảy mình, không chút nghĩ ngợi vung chiếc chìa khóa trong tay lên.

Này là phản xạ có điều kiện nha…

Trì Niệm nhìn vết thương dưới mắt Đoạn Mục Chi, vừa cảm thấy sợ lại thấy may mắn, nếu như cậu không lùi lại không chừng đã tổn thương đến mắt rồi.

Bóng tối trong phòng khách yên ắng kỳ lạ,

Trì Niệm không biết Đoạn Mục Chi đang nghĩ gì, do dự nửa ngày, ấp a ấp úng mở miệng: “Này… Thật xin lỗi!”

Đoạn Mục Chi nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, lại thấy Trì Niệm đang nhìn chằm chằm vào mặt anh, mới phản ứng lại cô đang nhìn cái gì, lấy miếng băng gạc che đi vết thương.

Trong tia sáng mờ nhạt, dường như Trì Niệm nhìn thấy Đoạn Mục Chi đang nở nụ cười.

“Không có việc gì. Phản ứng của học tỷ không tệ nha!”



Trì Niệm nhất thời không rõ đây là khen ngợi hay là châm chọc, lại nói “Nếu không tôi dẫn cậu đến bệnh viện.” Dù sao chìa khóa cũng là kim loại, Trì Niệm sợ rằng sẽ bị uốn ván.

“Không cần.” Đoạn Mục Chi nói xong liền dừng lại, anh nhìn Ma Lạt Thang trên bàn trà, do dự hỏi: “Cái này, tôi có thể ăn không?”

Trì Niệm sững sờ, vội gật đầu nói: “Có thể có thể, cái này chính là mua cho cậu.”

“Mua cho tôi?”

“Giữa trưa cậu luôn ở trong phòng không có đi ra, Đào Nhạc nói rằng không cần kêu cậu ăn cơm, tôi nghĩ đến dù sao buổi tối cậu cũng cần ăn chút gì đó. Cậu mới chuyển đến khả năng còn chưa biết nhiều hàng quán, cho nên trên đường trở về thuận tiện mua cho câu luôn. Cái Ma Lạt Thang này tôi cũng hay ăn, rất sạch sẽ.” Trì Niệm nói xong đưa tay đẩy cái hộp hướng gần Đoạn Mục Chi, giọng nói nhỏ nhẹ. “… Có chút nguội rồi, để tôi đi hâm nóng lại cho cậu.”

Giấy thông báo chưa nộp tiền điện mấy hôm trước đã gửi đến, Trì Niệm vốn muốn chờ đến khi nhận lương rồi đi nộp, không nghĩ rằng hôm nay liền cúp điện.

Lò vi sóng không có điện không thể dùng, chỉ có thể dùng bếp ga đun. May mắn còn có cái bếp này đun được.

Trong bếp không có đèn, Trì Niệm đang đun nóng, sau lưng truyền đến tiếng bước chân của Đoạn Mục Chi.

Cô quay đầu, thấy cậu đang cầm nến đứng trước cửa bếp, ánh nến mờ ảo chiếu lên khuôn mặt cậu, nhàn nhạt.

Trì Niệm run lên.

Đoạn Mục Chi đi tới, đem nến đặt trên giá bát, quay đầu nhẹ nhàng nói “Làm phiền học tỷ rồi.”

Mãi đến khi cậu rời khỏi bếp, Trì Niệm mới lấy lại tinh thần.

Cô đưa tay ôm lấy gương mặt cảm thấy như phát sốt.

“Cậu khẳng định thèm nhỏ dãi sắc đẹp của người ta đã lâu.”

Giọng nói của Đào Nhạc đột nhiên vang lên bên tai.

Cô từ lúc nào bắt đầu chú ý đến Đoạn Mục Chi

Trì Niệm nhớ lại một chút, hình như là lớp 11 năm đó, Đoạn Mục Chi đại diện cho học sinh khối 10 phát biểu ý kiến trên bục giảng. Cô nhàm chán cúi đầu đổi bài hát trong tai nghe, trong khi đợi chuyển sang bài hát mới, nghe thấy người bên cạnh đang bàn tán thảo luận chuyện gì đó.

Cô tháo tai nghe ra, nghe được giọng nói trầm thấp truyền đến qua microphone, khẽ giật mình.

Ngày đó ánh nắng vừa vặn, khi Thời Niệm vừa ngẩng đầu lên, liền thấy Đoạn Mục Chi mặc một bộ đồng phục màu trắng ngắn tay. Đứng dưới ánh mặt trời thật sạch sẽ, thanh tịnh. Cậu cầm mic, cặp mắt đào hoa ẩn chưa một tia khách khí cùng mỉm cười xa cách.

Mặt cậu hướng về phía sân trường nhưng Trì Niệm lại cảm thấy như là cậu đang nhìn mình.

Bất chợt bên ngực trái giống như có cái gì không rõ chạm vào.

Gương mặt bắt đầu nóng lên.

Ký ức thời trung học kia đã rất xa, nhưng khi gặp Đoạn Mục Chi, những ký ức lại tràn đầy trong đầu.

Là bởi vì khuôn mặt của cậu sao?