Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
– Hihi, cho em gửi cái áo, hôm bữa mặc ấm quá nên quên luôn!

– Sao hôi rình zậy!

– Xạo vừa thôi cha, tui giặt sạch sẽ thơm tho rồi đó!

– Oh, anh về đây. Bái bai!

– Bái bai, về cẩn thận!

Thằng nào củng tê tê nên quyết đi luôn đường Bảo Chánh cho gần, ma cỏ gì chấp hết.

Ngồi trên xe thì gục lên gục xuống, mấy lần mém té mà chẳng hiểu sao về tới nhà lại không ngủ được. Người thì mệt gần chết mà cái đầu cứ tỉnh như sáo. Lăn qua lăn lại với mấy hình ảnh về con nhỏ mà lòng thấy khó chịu ghê gớm, bình thường củng đâu đến nổi mà sao có chút rượu nó hành hạ ghê quá. Con nhỏ này có chơi bùa không nhỉ?

***

Cạnh căn phòng của mình là phòng của hai thằng nhóc lớp 11, đối diện xéo xéo trên gác là phòng của lũ đầu trâu mặt ngựa ở cùng xã, tụi này mình chơi từ thời cấp hai. Cái gác gỗ của tụi nó rất rộng nên nhét tới bảy thằng. Thằng nào thằng nấy củng lười như quỷ, không biết tụi nó có tắm không mà đứa nào củng đen đen hôi hôi kinh thấy ớn.

Bảy thằng này không nấu ăn mà đi cơm tiệm, đυ.ng đâu là tiêu đó nên đều đặn cứ đến thứ năm là tụi nó hết sạch tiền. Buổi trưa đi học về, các anh ấy cất sách vở và thay quần áo xong thì bắt đầu bàn chuyện thế sự, kẻ đùa giỡn, người đánh cờ, có anh còn hứng chí lấy guitar ra khẩy, tuyệt nhiên không anh nào màn tới chuyện ăn uốn .

Bên này phòng, tụi mình tất bật rửa chén, lặt rau, chiên trứng, thằng nào củng tranh thủ làm cho nhanh chứ sáng không ăn gì đi học nên đói muốn run cả người. Thế mà bên kia, không hiều sao các anh ấy lại có thể vô tư nhàn nhã như vậy. Tụi nó chơi rất lâu nhé, ồn ào hết cà một góc trọ, mình ngồi gọt bí đao nhìn lên thấy thằng Nghĩa chơi guitar còn kéo hết cả bài Hạ Trắng ngon ơ, thiệt ngưỡng mộ hết sức.

Cơm chính canh sôi, ba thằng dọn ra giữa phòng chuẩn bị đớp. Theo phép lịch sự tối thiểu của những người đàn ông, mình há miệng gọi một tiếng nho nhỏ:

– Cơm chưa qua ăn chén cho vui bây ơi!

Sau tiếng gọi của mình bỗng nhiên tất cả mọi âm thanh ca hát, chửi nhau đều tắt lịm. Tiếp đó là một tràng dài tiếng bước chân thình thịch ngày một nhanh và mạnh trên cầu thang. Ầm ầm như thủy điện Sông Đà xã lũ, cả bảy thằng nó chạy cái ào xuống hết và kéo qua phòng mình.

– Ăn trễ thế? – Cường vị lễ độ chào hỏi.

– Uhm, ai chưa ăn thì lấy chén ăn luôn! – Long bún vừa xới cơm vừa đáp.

Tức thì cả bảy thằng đều nhào vô. Chén, tô, đĩa..cứ cái gì đựng được là tụi nó lấy hết. Mà cái nồi cơm điện bà già mua cho mình nó bé xíu, nấu được hơn ba lon gạo nên thành ra gắng lắm mỗi thằng củng chỉ xúc được một chén, ko đủ nhét kẽ răng. Ăn xong đứa nào củng thòm thèm, đành làm thêm một bụng nước rồi ngủ đợi buổi chiều.

Khổ nổi biết là vậy nhưng mà không mời không được, và lần nào thì tụi nó củng kéo ầm ầm cả bày như somali sang ăn ké.

Có những buổi chiều thứ 6 tuyệt vọng, nhà không còn hột gạo, mì tôm không thề mua thiếu, cả đám gần chục thằng tản ra ngoài tìm đường sống. Ba thằng phòng mình lãng vãng ở ngã tư ngay công viên, cứ thấy đứa nào quen quen đi ngang qua là tóm lại xin năm ba ngàn mua đĩa cơm . Có lần đang lúc vô cùng chán nản, mình phát hiện con nhỏ ngồi trên bàn đầu mà cả năm gần như chẳng bao giờ nói chuyện. Lúc ấy nó đang đi chợ, vã quá nên đành phi thân ra chặn đầu, kết quả được hẳn 20k…

***

Chiều nay ngủ không được, mình ra mạng xem tin nhắn của bé Th, hôm bữa về đi học lại là mình add nick nhắn tin luôn, nay củng ba ngày rồi. Vừa đăng nhập thì hộp tin nhắn hiện lên đọc muốn sốc óc:

– “Ai thế? đây không rảnh giỡn à nha!”

Sax, sao con nhỏ này khó tính thế nhỉ, mình nhìn lên list bạn thì thấy đèn sáng nên pm luôn:

– Buzz! Anh T đây, giỡn chút mà làm gì hung hăng thế em gái .

Đợi cả buổi không thấy ai trả lời, mình bực bội tính tiền đi về, thiệt là mất cả hứng.

Ngày hôm sau, tan buổi học thêm Hóa không biết làm gì mình lại ra mạng, lần này thì tin nhắn chỉ đúng hai chử “ Đồ khùng!”. Cái con này nó tính chơi mình hay sao đây? không biết là nó hay đứa nào nhưng dù sao mình củng rất khó chịu. Lẳng lặng đi về, không thèm nói thêm gì cả, mình đợi thứ bảy lên rồi sẽ nói chuyện, gì chứ mình rất ghét cái kiểu điện thoại hay tài khoản gì của bản thân mà không biết quản lý để cho người khác vô phá bạn bè. Lần này lên phải chửi cho một trận mới được….

Thứ bảy, hai thằng lên tới nơi củng gần tám giờ, ra mở cổng là con bé Th, hình như hôm nay nó không đi học.

– A, hai anh lên chơi!

– Chị H đâu rồi? – mình lạnh lùng đi thẳng vô nhà.

– Bả đang tắm, đợi tí em đi lấy nước.

Đặt hai ly nước bàn, ẻm kéo ghế ngồi đối diện. Củng hỏi han trò chuyện vui vẻ một chút, lát sau thằng Tr xuống nhà dưới nói chuyện với mẹ của H, hai đứa không biết nói gì nên mình nhắc luôn vụ hôm trước.

– Ủa Th, hôm bửa em có nhận được tin nhắn của anh trên yahoo không?

– Không, em đâu nhận được gì đâu? sao vậy anh?

– Vậy sao có ai nhắn tin cho anh nói chuyện khó nghe quá.

– Em không biết, cả tuần nay em củng đâu có onl

– Bộ nick em có nhiều người biết lắm à?

– Củng đâu có ai đâu!

Nghe tới đây tự nhiên mình thấy bực mình, như kiểu ẻm không liên quan còn chuyện của mình thì thật vớ vẩn.

– Em không biết vậy sao có người lấy nick em nhắn tin nói chuyện với anh, còn nói anh khùng điên này kia nữa nữa?

– Anh sao thế, cái này em không biết thiệt mà.

…..

….

Sau đó thì hai đứa nói thêm vài câu gì đó rồi em nổi giận đùng đùng. Ý của ẻm là ẻm không biết, không liên quan, không có lỗi. Còn mình thì chỉ muốn nói đó là tài khoản của ẻm, ẻm phải tự biết cách quản lý, để người khác lấy nó rồi nói với bạn bè mình này kia như vậy mà bảo không biết là sao . Chuyện thì nhỏ như con thỏ, nhưng mà cái lý thì ai củng muốn là người đúng. Kết quả là ẻm bỏ đi xuống nhà dưới, còn mình củng ngồi đó xem tivi, đếch thèm xuống nước.

Một lúc sau thì bà H lên rồi gọi điện cho C. Ba đứa đang ngồi chơi thì tự nhiên có hai chiếc xe máy ở đâu chạy đến đậu trước cổng. Mình liếc ra thấy có hai năm một nữ, một thằng cao to, hơi mập, mặt cái áo thun bó màu trắng, quần Jean, tóc dài nhìn như lưu manh gọi vô nhà:

– Th ơiiii!

Tiếng gọi làm mình giật cả người, thằng này ngó qua củng phải hơn con Th cả chục tuổi, chẳng lẽ lại chơi chung với nó.

– Th ơi, bạn mày kiếm kìa!

Bạn mày mới ghê chứ, con mụ H mặt tỉnh như ruồi gọi xuống nhà. Sau đó thì ẻm chạy lên, ra ngoài bốn đứa xì xào cái gì đó không biết, chỉ thấy một lúc sau thì ẻm đi vô nhà lên đồ ngon lành rồi đi ra lại, ngang qua tụi mình ẻm chào thằng Tr một cái: “Anh Tr ở nhà chơi, em ra ngoài với bạn chút”, không đếm xỉa gì tới mình mà lên xe thằng tóc dài và dong thẳng. Dễ điên thiệt!

Mình củng hơi thấy sốc, không ngờ vì một chuyện cỏn con mà một con người hiền lành, thật thà lại đẹp trai, vui vẻ như mình mà bây giờ không có ký lô gì so với thằng mặt ngựa ấy . Lẽ ra với tính của ẻm thì chắc chắn dù bọn kia có rủ cở nào ẻm củng sẽ từ chối vì hai thằng mình là người đến trước, kiểu gì lát nữa củng rủ đi đó đó, mà ẻm thì không bao giờ có chuyện bỏ bạn giữa chừng như vậy. Thế mà con nhóc bỏ đi luôn, không thèm chào lấy một cái, lúc nãy thì chỉ hơi bực bội nhưng giờ thì mình thất vọng hẳn, chả buồn nói năng gì nữa. Con H thấy ẻm bơ mình củng hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì, một lúc sau C qua thì cả đám đi dạo lòng vòng rồi ghé quán chè bưởi hôm nọ đớp vài chén.

Mọi người có vẽ rôm rả nhưng nói năng cái gì thì mình củng chẳng nhớ, đầu óc cứ nghĩ đâu đâu. Mẹ kiếp cái thằng chóa tóc dài kia, mặt nó già như trái cà mình đoán củng hai bảy, hai tám chứ không ít. Tuổi nó thiếu cha gì gái mà đi chơi với mấy đứa con nít như bé Th, dù sao nó củng mới mười sáu tuổi đầu, vẫn còn rất ngây ngô . Mình lo lắng không biết mối quan hệ của tụi nó là thế nào, sao mụ H lại có thể để con Th đi chơi với những người như vậy . Tính mở miệng hỏi bả mà thấy chủ để không ăn nhập gì nên lại thôi, mắc công mọi người lại nghĩ lung tung.

Một lúc sau củng hơn mười giờ thì cả đám đứng dậy đi về, tới nhà con H mình liếc vô củng không thấy ai cả. Chẳng biết làm gì hơn, hai thằng đành lọc tọc đi về.

– Mày với bé Th cãi nhau à? –đang đột nhiên chạy thằng Tr quay ra sau hỏi.

– Không, có cãi gì đâu!

– Nhìn là biết còn chối nữa, chuyện gì thế?

– Không có gì đâu, về nhanh tao buồn ngủ quá!

…..

Những suy nghĩ về mối quan hệ với thằng mặt ngựa, rồi của mình với ẻm khiến mình lại trằn trọc không ngủ được. Chị em nhà nó có nhiều mối quan hệ khá phức tạp, ẻm củng từng nói với mình em hiểu và biết nhiều hơn anh tưởng, điều này lúc đó chỉ làm mình buồn cươi nhưng bây giờ có vẻ là mình đã đánh giá hơi thấp.

Mà nhiều lúc củng lạ, có lẽ do mình ảo tưởng quá mức chứ có khi ẻm củng chỉ coi mình là một người bạn bình thường như biết bao người bạn khác của chị nó . Thấy đàng hoàng thì đến nhà ẻm đón tiếp vui vẻ thôi, lẽ ra mình nên biết đâu là điểm dừng và cái gì thì nên không quan tâm. Đến con H còn không quản được ẻm thì huống hồ gì là mình. Hai thế giới này vẫn còn cách xa nhau lắm, mình đang quá say men mà quên đi cái thực tế này rồi, chắc từ giờ nên khách quan hơn một chút và tốt nhất là giữ những gì đang có hiện tại. Đôi khi, không phải cứ muốn là được…

***

Chiếc xe đò chiều chủ nhật đưa mình và những đứa đi cùng dừng lại trước công viên đối diện trường. Vai đeo balô, tay xách bị gạo kèm một đống bí đỏ rau củ các kiểu, vì mắc cở nên mình là đứa cuối cùng bước xuống xe.

– T ơiii, T ơiiii! Ở đây nè. – là giọng của Phượng chị đại.

————–
« Chương TrướcChương Tiếp »