Chương 9

Lúc đầu thì mình củng ngây ngô chẳng nghĩ gì, nhưng mà tự nhiên cứ thấy con C thỉnh thoảng lại quay ra rồi quay vào, vẻ mặt không được bình thường cho lắm, chắc là có có chuyện gì rồi đây. Đừng có nói là bọn kia canh me tụi này nha, lớn rồi, hổng giỡn tầm bậy tầm bạ kiều đó à.

Thấy ba đứa ngồi không chẳng ai nói câu nào, mình đứng dậy đi lòng vòng cho thoải mái tỏ vẻ không quan tâm. Chính giữa phòng khách nhà con H có kê một cái tủ kính bự tổ chảng .

Bên trong thì bày rất là nhiều thứ, từ hình ảnh, ly cốc, quà lưu niệm, cả mấy cái lọ thủy tinh gì gì nửa. Mình dừng lại ở một tấm ảnh cả gia đình chụp chung từ ngày xưa khá là củ được chưng riêng nằm nổi bật hơn tất cả. Trong hình, mẹ của H mặc một chiếc áo dài màu trắng đẹp thiệt đẹp đứng kế bên hai con nhóc tầm tám chính tuổi . Con H thì mặt như ngáo đá, mắt xanh mỏ đỏ xí xọn thấy sợ. Còn con Th thì hai tay chông lên hông, chẳng biết là đang có chuyện gì mà nó cười ngoác cả mồm như cá trê, thấy mà hãi.

Cạnh tủ còn có một cái bàn máy may đặt ngay cửa sổ, chắc là của mẹ H rồi, chứ hai con nhóc kia thì làm gì mà biết xài mấy cái này. Mình tò mò ngồi xuống, nhấc chân đạp vài cái thì bổng nhiên nó kêu xoạch xạch, cây kim bằng sắt đâm lia lịa hút luôn cái tấm vãi trước mặt vào làm giật cả người. Không xong rồi!

– Ông kia, phá phách cái gì đó – bà C to giọng quát

– Có phá gì đâu, thử coi xem nó còn xài được không. Công nhận, cái máy chạy tốt phết.

Mình lật đật đứng dậy té gấp không tí mẹ nó về làm thịt chết mất. Mà không biết cái con mụ H làm cái gì lâu lắc lâu lơ. Bạn bè ở xa tới chơi không tiếp mà lại đi lo bán cá với mấy thằng ất ơ nào đâu, thiệt là bực hết sức. Đang định xắn tay ra nắm cổ lôi vô dần cho một trận thì thì bổng nghe tiếng con nào cất lên.

– Ủa anh Tí, hai người làm gì mà đứng đây?

Bé Th đây mà, hay quá. Mà sao lại chẳng nghe đứa nào trả lời nó cả, ẻm có vẻ củng đếch thèm, đi luôn vô nhà.

– AAA! Anh T, anh Tr, hai anh lên hồi nào thế?

Lạ à nha, mới mấy bữa trước còn chảnh thấy ớn mà sao bữa nay vồn vả thế.

– Uhm, củng lâu rồi, em mới đi học về đó hả? – thằng Tr nhanh như điện.

– Dạ, củng mới đi học về, em chào chị C.

– Uhm, chào em.

– Ui chơi bời thì có chứ học hành gì giờ này . – mình đâm chọt.

– Ê ông kia, nói gì đó, muốn kiếm chuyện hả? – con nhỏ đốp lại ngay tức khắc.

– Đâu ai rảnh!

– Xí, gặp mặt không bao giờ nói được câu tốt đẹp, cứ liệu hồn đó.

Con nhỏ chu mỏ nguýt dài xách cập đi xuống nhà dưới. Hôm nay ẻm mặc cái quần tây đen, áo sơ mi trắng, đeo cái cập màu đỏ bên hông nhìn dễ thương hết cở . Tính đi theo xuống bếp ghẹo cho vui mà thấy hai con kỳ nhông kia ngồi thù lù trước mặt nên lại thôi, mắc công chúng nó lại bảo mình mê gái thì oan lắm.

– Hai ông đợi lâu không? Giờ mình đi đâu đó chơi đi, chứ hổng lẽ ngồi ở nhà? – con H vô nhà cất giọng véo vót.

– Uhm, hai ông muốn đi đâu? – C bè theo.

– Sao Tr?

– Đi đâu củng được, Tr thì dễ rồi.

– Còn T?

“T muốn ở nhà”, tính mở miệng nói zậy mà thấy kỳ kỳ.

– Ở đây có gì hay? Hay là ra tượng đài ngồi đi, T thấy chổ đó vui đó.

– Tượng đài hả? Củng được, dắt xe ra đi C

Ax, làm gì mà gấp gáp thế thế hổng biết.

– Rủ bé Th đi chung cho vui H – mình vứt bỏ hết sĩ diện lên tiếng.

– Th hả? hông biết nó có đi không nữa.

– Thì cứ hỏi thử, hôm bữa mới đi chơi chung giờ tự nhiên bỏ nó ở nhà một mình củng kỳ – lại cố vớt vát.

– Oh, Th ơiiii?

– Hả???

– Ra tượng đài chơi không, ở nhà làm gì?

Nghe có chữ đi chơi, con nhỏ xuất hiện ngay tức khắc:

– Rủ em nữa hả? Em đi theo có kỳ hông?

– Bớt ăn hàng một chút thì chắc là hổng có kỳ đâu. – mình khích đểu

– Ai thèm hỏi ông mà ông trả lời, làm như ai củng giống mình không bằng.

– Haha..!

– Thôi thôi, đi thì vô thay đồ lẹ đi, còn đứng đó câu giờ nữa .

– Hehe, đợi một xíu.

Dù nhà có hai chiếc nhưng ba thị mẹt vẫn quyết định táng chung lên con xe của bà C. Ra đến Hùng Vương thì tụi nó ghé vô một sạp trái cây ở ngay chợ sát cái công công viên gì nho nhỏ đối diện nhà thờ mà đến giờ mình vẫn chưa biết tên mua một mớ táo và lựu rồi dong thẳng ra tượng đài.

Cái tượng đài này theo mình biết thì có tên là…Chiến Thắng, nghe giang hồ vẫn hay gọi như vậy. Nó nằm ngay mủi tàu giữa đường Hùng Vương và quốc lộ 1A. Thím nào chưa biết có thể xem lại tấm hình của tên satgai007 (chẳng biết có thù oán gì mà sao nó lùng mình dữ dậy hổng biết) . Có thể coi như đây là một công viên mini củng được.

Bao quanh tượng đài là rất nhiều cây cối, bên hông còn có một cái hồ nước bự tổ chảng đèn xanh đèn đỏ chíu liên tọi nhìn chóng cả mắt . Ghế đá thì xếp rất nhiều xung quanh, không lo thiếu chổ. Có vẻ như đây là nơi mà mọi người thường xuyên tụ tập chém gió nên lúc nào củng thấy đông đúc, nhất là các cậu ấm cô chiêu. Tấp vào một dãy ghế nằm đối diện bên phía Hùng Vương, cả đám chống xe và ngồi dưới chân tượng đài. Tr ngồi ngoài, rồi tới C, tới mình, H và cuối cùng là Th.

– Không ăn không chịu được, nhể? – mình vẫn khoái kiếm chuyện với bé Th.

– Cái giề? Lát nữa đừng có mà mở miệng ra xin tui đó.

– Hế hế. Mấy người có hay ra đây ngồi không C?

– Uh thì củng thỉnh thoảng. À mà, vừa rồi hai người thi được hông?

– Củng tàm tạm, bọn tui chỉ tập trung ba môn chính nên mấy môn kia chủ yếu vừa đủ điểm thôi…

– Ê hai ông kia, mấy tấm hình chụp hôm bữa sinh nhật đâu hết rồi? có mang lên hông? – bà H thi triển tuyệt kỹ vô duyên bẩm sinh của mình.

Mà nhắc mấy tấm ảnh mới nhớ, thiệt là ái ngại hết sức. Chả là hôm đó củng chụp hơn cả cuộn phim, gần bốn chục tấm. Hai thằng tí tớn về nhà rữa ra thì ôi chao mẹ ơi, tấm nào tấm náy nhìn chẳng ra cái thể thống gì, cứ như trại tâm thần giờ ra chơi . Phòng thì đã tối, người thì không được đẹp, máy thì cùi bắp, mà hai cái thằng chụp ảnh lại còn ngu không thể tả.

Người ngợm thì mất đầu mất tóc, mặt mủi khùng khùng điên điên, tấm thì cụt chân cụt tay, lại còn lựa mấy cảnh ma quái, sốc nổi chụp nữa chứ. Quá xấu hổ, ai nhìn thấy chắc chết mất. Tóm lại là cuối cùng chỉ lựa được 5-6 tấm, còn lại thì ngó qua thôi đã muốn mửa . Vừa quê vừa thất vọng, nhìn bản thân và người mình thích cứ như cô hồn các đảng thế kia, mình chỉ muốn đốt mẹ nó đi cho nhanh. Mà củng không ngờ lúc đó dại dột vậy, vì quá xấu hổ nên hai thằng đem luôn ra gốc mít đốt sạch sẽ, không chừa một tấm nào. Nếu chịu khó giữ lại thì hôm nay đáng quý biết bao nhiêu.

– Rữa rồi, mà lúc chiều vội quá nên quên mất, để lần sau tụi tui mang lên – mình trả lời qua loa.

– Hêhê, hay là tại người mẫu đẹp quá, thợ chụp củng giỏi quá nên giấu hổng dám mang lên!! – con Th vừa cạp trái táo vừa nói phông lông, mắt nhìn lên trời.

– Sax, bớt giỡn! hình đẹp khỏi chê à nha. Ai củng xinh xắn, đáng yêu, có điều dính thêm ngươi vô nữa làm mất hết cả giá trị tấm hình. – mình giả điên.

– Xí!

Sao cái con quỷ này tinh thế nhỉ, làm hai thằng giật cả mình.

Sau đó thì chỉ hỏi han trò chuyện linh linh, mình củng không nhớ rõ nội dung cho lắm. Củng có hỏi tụi kia về vụ đi chơi tết thì tụi nó nói vẫn chưa xin gia đình nên không biết thế nào, nhưng củng chắc là được, không sao cà. Rủ bé Th thì nó nói hỏi bà H ấy, làm mình quê hết sức. Có lẽ là ẻm củng muốn đi nhưng mà ngại mang tiếng đu đeo đây mà.

Ngồi tới hơn 10 giờ thì cả đám quyết định đứng dậy để hai thằng còn về nhà cho sớm. Con C phải chở hai chị em H, nên hai thằng củng đi theo cho vui. Lại quanh ngược về Trần Phú, hẻm kia rồi, xe C chạy trước, vừa quẹo được vài mét thì mình để ý thấy một đám thanh niên tập trung ngay trước hàng rào giữa nhà con H và nhà hàng xóm . Mình vỗ vai thằng Tr, hất hàm chỉ nó thấy. Nghi có biến, hai thằng bình tĩnh hít một hơi dài lấy tinh thần, tiếp tục theo con C chạy vô nhà.

Hẻm rộng cở năm mét, xe vừa dừng đã thấy bà H đi lại chổ cái thằng nào tóc vàng vàngnhư củ nghệ đang ngồi lom khom bên vệ đường, nôn thốc nôn tháo. Mấy thằng kia thì chống xe, vừa đứng vừa ngồi bên này đường, mắt liếc liếc qua cổng nhà con H nhìn hai đứa mình.

Bà H ngồi xuống cạnh bên rồi lí nhí cái gì đó nghe không rõ, bên này thì bốn đứa vẫn đang đứng nhìn qua, không hiểu có chuyện gì thì từ trong nhà hàng xóm kế bên, mẹ của H bước ra, thấy cả đám lao nhao hỏi:

– Cái gì đấy H? thằng Tí sao thế?

H không trả lời. Bổng nhiên cái thằng đầu nghệ ấy sau khi ho khù khụ mấy cái thì ngoác cổ lên liếc mắt nhìn mình chằm chằm (mình với TH đang đứng phía ngoài, C với Tr thì đứng bên trong xe), cặp mắt nó long sòng sọc như thằng nghiện thèm thuốc, nước dãi nhiễu cả dưới cầm, kinh vãi chưởng .

“Mày nhìn cái gì bố đấy, muốn tao táng chiếc dép vô mặt hông?” tính mở miệng dằn mặt nó một câu nhưng lại thấy hơi bất lịch sự nên mình thôi. Có điều hổng lẽ giờ quay mặt đi, thế thì nhục nhã với hai con kia quá , vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào cho nó mượt mình vừa kênh mặt nhìn lại. Áng chừng có vẻ đã sắp bất ổn, kinh nghiệm bao năm vô nhà gái cho mình biết chỉ cần thằng này mà nhớm giò lên một cái thôi là thể nào cái bọn choai choai đang nhấp nhổm đằng kia củng lao vào hai thằng, bất kể là đang có ai xung quanh lúc này.

————–