Chương 1: Yêu thầm

Hạ Ngôn thề mình thật sự không cố ý mở ví tiền kia ra.

Ví tiền nhỏ mềm mại, màu nâu sẫm, bằng da dê. Khi cậu chuẩn bị tan làm đến phòng trà thì nhặt được, nhìn quen mắt, muốn mở ra xem thử có thể tìm thấy chứng minh thư của chủ sở hữu hay không. Kết quả là tìm được chứng minh rồi nhưng còn có thêm một tấm ảnh thẻ được đặt cùng chỗ với chứng minh nữa.

"..." Hạ Ngôn ngạc nhiên nhìn chằm chằm ảnh thẻ của mình, đây là ảnh cậu chụp hơn một năm trước. Lúc đó làm việc ở công ty cũ 3 năm, tích lũy cũng đủ kinh nghiệm để cậu có tự tin nhảy đến chỗ có danh tiếng tốt nhất trong ngành. Cậu rất coi trọng lần đầu tiên phỏng vấn, cố ý dành thời gian chụp lại ảnh thẻ mới. Còn nhớ rõ lúc ấy vì quá khẩn trương nên sáng sớm cạo râu không cẩn thận cạo trầy một chỗ nhỏ trên cằm, trong ảnh chụp ở gần môi có một vết sẹo nho nhỏ màu đỏ.

Hạ Ngôn không phải chưa từng được yêu thầm, nhưng đối với cảm xúc đơn thuần, mơ hồ như để ảnh người mình thích trong ví tiền, lần đầu tiên tay chân cậu luống cuống.

Thật cẩn thận nhét ảnh của chính mình vào ví tiền, tâm tình cậu trở nên phức tạp. Hạ Ngôn lấy chứng minh của đối phương ra, khi nhìn thấy ảnh thẻ trên đó, Hạ Ngôn ảo giác mình bị chày gỗ gõ vào đầu...

...Không trách cậu thấy ví tiền này quen mắt! Mục Hằng Quang! Một trong những người sáng lập công ty - Mục Hằng Quang! BOSS "Xử Nữ đẹp nhất" (...) được cả công ty bầu chọn! Hạ Ngôn theo hắn một năm, quen thuộc nhất chính là hai cái lỗ mũi của Mục Hằng Quang... Trạng thái ký tên LOL gần đây của cậu vẫn là: "Một năm, tôi cuối cùng cũng đếm được sếp tôi có bao nhiêu cọng lông mũi!" (... )

Trong đầu Hạ Ngôn toàn là lỗ mũi, lông mũi. Cậu run rẩy cất chứng minh thư của đối phương. Cầm ví tiền giống như cầm khoai lang nóng trên tay vậy, ném cũng không được, thả cũng không xong, rối rắm không biết làm thế nào mới phải. Đột nhiên có người bước nhanh đi vào từ bên ngoài.

Khuôn mặt Mục Hằng Quang lạnh nhạt, hắn cao hơn Hạ Ngôn một cái đầu, đường cong bả vai rộng, cứng rắn khiến cho người ta cảm giác vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.

Biểu cảm của Hạ Ngôn trống rỗng, cậu ngẩng đầu nhìn đối phương, mờ mịt nói: "Tôi, tôi nhặt được cái này..."

Mục Hằng Quang cau mày, hắn đưa hai ngón tay, động tác tao nhã lấy ví tiền của mình từ trong tay Hạ Ngôn, không mở ra kiểm tra, trực tiếp nhét vào trong túi áo khoác.

"..." Hạ Ngôn mở miệng, căng da đầu nói: "Sếp, sếp..."

Mục Hằng Quang lạnh lùng nhìn thẳng cậu, đột nhiên hỏi: "Cậu có mở ra coi không?"

Hạ Ngôn phản xạ có điều kiện phủ nhận: "Không có!"

Mục Hằng Quang gật đầu, tuy rằng biểu cảm không thay đổi nhưng Hạ Ngôn vẫn chú ý tới đường cong bả vai căng chặt của đối phương thả lỏng.

"Về sớm một chút." Mục Hằng Quang nâng cằm, khôi phục thói quen nhìn Hạ Ngôn bằng lỗ mũi thường ngày, không kiên nhẫn nói: "Mỗi ngày làm việc đều phải tăng ca, cậu còn có thể làm được gì?"

Hạ Ngôn: "..."

Hạ Ngôn có thói quen mỗi ngày nấu cơm đem đến công ty ăn. Em họ Trương Manh Manh đúng lúc ở tầng gần đó nên Hạ Ngôn thường chuẩn bị hai phần cơm, buổi trưa hai người cùng nhau ăn cơm ở khu vực công cộng.

"Nếu có người lấy ảnh thẻ của em để trong ví tiền, em cảm thấy người đó có ý gì?" Hạ Ngôn hỏi em họ nhà mình.

Trương Manh Manh cắn đũa, trợn tròn đôi mắt kinh ngạc nói: "Ai ghét em vậy chứ, muốn đem ảnh thẻ xấu xí của em để trong ví?"

"..." Hạ Ngôn nói nhỏ: "Nếu nó không xấu thì sao?"

Trương Manh Manh: "Không có khả năng, chỉ có ảnh thẻ của nam thần thật sự mới không xấu, không tin anh đi tìm đi. Ngoại trừ Mục Hằng Quang, ai có thể có ảnh thẻ không phải là lịch sử đen chứ?!"

Hạ Ngôn: "Của anh cũng không xấu, hôm trước em nhìn ảnh thẻ trên thẻ đeo của anh không phải nói đẹp sao."

Trương Manh Manh khinh thường nói: "Đó là do không có nam thần để so sánh thôi, anh ở cạnh a miêu a cẩu khẳng định là xuất sắc, nhưng ở cạnh Mục Hằng Quang thì người ta là 1080P còn anh là bản quay lén đó."

Hạ Ngôn khó hiểu: "??"

Trương Manh Manh thương hại nói: "Nhìn vẻ mặt đầy mơ hồ của anh đi."

Hạ Ngôn: "..."

Mục Hằng Quang chỉ có một mình Hạ Ngôn là trợ lý đặc biệt, phụ trách tất cả công việc, sắp xếp lịch trình mỗi ngày, sửa sang lại báo cáo của nhân viên, dù sao tất cả thứ mà Mục Hằng Quang xử lý đều sẽ được Hạ Ngôn tiến hành sàng lọc trước.

Thật ra, ban đầu cậu không phải làm những chuyện này. Hạ Ngôn ứng chức vụ quản lý tài vụ, lúc trước ở ngân hàng cậu từng đảm nhiệm, kết toán, thống kê, báo cáo, năng lực vô cùng xuất sắc, cẩn thận, suy nghĩ chu đáo, tránh các rủi ro, thu chi đều qua tay cậu đánh giá lên kế hoạch, cuối cùng mới xác định có làm hay không.

Quản lý tài vụ lúc trước của công ty vốn muốn về hưu, Hạ Ngôn cũng rất tin tưởng có thể lấy được vị trí này, kết quả phía trên đột nhiên phát thư biến động nhân sự, trực tiếp đề bạt cậu thành trợ lý đặc biệt của Mục Hằng Quang.

Mục Hằng Quang chưa từng có trợ lý, Hạ Ngôn là người đầu tiên.

Phải làm nhiều chuyện hơn ban đầu, Hạ Ngôn tuy rằng làm việc thận trọng, chuyên cần, nhưng lại không giỏi giao tiếp. Lúc đầu đúng là bận rộn sứt đầu mẻ trán. Cậu gọi điện cho sếp lớn công ty khác hẹn này hẹn kia, lúc cần thiết còn muốn đánh Thái Cực, ngay cả "Mục tổng đang đi WC..." kiểu nói chuyện không trình độ qua loa này cũng nói được.

Mục Hằng Quang sẽ thường dùng biểu cảm "cậu thật ngu ngốc" để nhìn cậu, nhưng chưa bao giờ trách cậu. Mặc dù thích dùng lỗ mũi nhìn người khác, vừa kiêu ngạo vừa quy mao (*), dùng từ chỉ mệnh lệnh khi phân việc cho Hạ Ngôn làm. Nhưng cho dù Hạ Ngôn có làm gì sai hắn cũng không điều người đi. Hạ Ngôn vừa chùi mông vừa chửi hắn cũng vô dụng.

(*) Quy mao: 龟毛 trong thành ngữ "龟毛兔角", là rùa mọc lông, thỏ mọc sừng. Vốn chỉ dấu hiệu chiến tranh. Về sau so sánh với thứ không có khả năng tồn tại hoặc hữu danh vô thực.

Ngoài ra, 龟毛 còn có định nghĩa: làm một người vô cùng nhàm chán, rất không thú vị, quá nghiêm túc mà sinh ra một vài hành vi khác hẳn với người thường, rối rắm một vài sự tình hoặc chi tiết mà người thường không quá để ý, đối với một vài sự vật sự việc có sự kiên trì khó hiểu, còn là sự kiên trì không được tán thưởng. Hoặc chỉ người làm việc rụt rè, không dứt khoát. Cũng có thể chỉ người làm việc không có chút quyết đoán, nói một đằng làm một nẻo, lề mà lề mề, người có chủ nghĩa siêu hoàn mỹ, bới xương trong trứng, quá mức câu nệ, mọi việc đều nghĩ không thoáng... (theo baidu)

Làm việc nửa năm, Hạ Ngôn cuối cùng cũng cơ bản thăm dò được thói quen của Mục Hằng Quang, có lẽ cậu trời sinh có thiên phú hầu hạ người khác. Ngoại trừ sinh hoạt cá nhân bên ngoài của Mục Hằng Quang chỉ cần có liên quan đến công việc, Hạ Ngôn đều có thể sắp xếp chu đáo. Đáng tiếc giao tiếp vẫn là điểm yếu của cậu nhưng ít ra cũng nâng cấp từ "Mục tổng đang đi WC." thành "Mục tổng đột ngột bị viêm dạ dày." Trình độ này thì...

Ở trong lòng Hạ Ngôn, Mục Hằng Quang thật sự là cấp trên không tệ. Nếu không hiểu rõ tính cách trước có khả năng sẽ thấy người này khó ở chung, nhưng làm cộng sự chân chính của Mục Hằng Quang lâu ngày, ngược lại sẽ cảm thấy tính tình dễ ở chung hơn lãnh đạo khác nhiều.

Nhưng chuyện Mục Hằng Quang yêu thầm mình, Hạ Ngôn vẫn là có chút không thể nào tưởng tượng được.

Sau đó Mục Hằng Quang cũng không nhắc lại chuyện ví tiền. Hắn không nói Hạ Ngôn cũng sẽ không tự mình mất mặt đi hỏi, nhưng trong lòng vẫn là để tâm chuyện này, dù vô tình hay cố ý cũng không nhịn được quan sát Mục Hằng Quang.

Hạ Ngôn có chút kinh ngạc khi nhận được điện thoại của Trương Manh Manh vào giữa trưa ngày hôm sau.

"Em không tới ăn?" Hạ Ngôn nấu ăn rất ngon, dùng câu Trương Manh Manh nói chính là ăn ngon đến "Béo chết cũng phải ăn hết", "Con đường ngắn nhất đến trái tim một người chính là đi qua dạ dày", "Nếu là ở thời cổ đại em có liều mạng cũng nhất định gả cho anh." Nông nỗi.

Trương Manh Manh thở dài: "Hiện tại có chuyện so với béo chết còn quan trọng hơn... Em phải tiếp khách hàng ăn cơm, tiếp không tốt béo chết cũng vô dụng."

"..." Hạ Ngôn chỉ có thể an ủi cô: "Cơm tiệm nấu cũng không tệ."

Trương Manh Manh dường như tuyệt vọng, nói liên tục sức lực cũng mất hết, vội vội vàng vàng cúp điện thoại.

Hạ Ngôn có chút khó xử nhìn hai phần cơm trước mặt, bất đắc dĩ thở dài ngồi ở phòng trà ăn từ từ.

Lúc Mục Hằng Quang đi vào thì thấy trong miệng Hạ Ngôn nhét đầy đồ ăn, hai má phồng lên giống chuột hamster.

Hạ Ngôn không nghĩ sẽ thấy hắn, kinh ngạc trợn tròn đôi mắt.

Mục Hằng Quang cau mày, hắn đứng Hạ Ngôn ngồi, cách biệt chiều cao càng thêm rõ ràng, từ trên cao nhìn xuống đúng là có cảm giác áp bức.

"Sao lại ăn cơm một mình?" giọng Mục Hằng Quang lạnh lùng: "Bạn gái đâu?"

Hạ Ngôn đối mặt với hai cái lỗ mũi của sếp, suy nghĩ lộn xộn bay đi khắp nơi, nghĩ thầm lỗ mũi thật nhỏ, trách không được cái mũi lớn lên thẳng đẹp như vậy...

Mục Hằng Quang thấy bộ dạng mất hồn mất vía của cậu thì đen mặt, nhẫn nại nói: "Hỏi cậu đó, suy nghĩ lung tung cái gì?!"

"Không, không..." Hạ Ngôn phản ứng lại, cậu vội vàng đứng lên, đồ ăn còn trong miệng không kịp nuốt xuống, sợ phun ra ngoài nên không dám nói chuyện lớn tiếng: "Hông có bạn gái... Manh Manh là em họ của tôi, hôm nay nó có việc nên hông ăn chung được..."

Vẻ mặt Mục Hằng Quang chán ghét: "Nuốt hết rồi nói chuyện"

Hạ Ngôn ngậm miệng, liều mạng nhai nuốt, một lúc sau gật đầu ra hiệu mình nuốt hết rồi.

Mục Hằng Quang không dễ gì buông tha cậu: "Há miệng cho tôi xem."

"..." Hạ Ngôn thực sự không hiểu nổi, cậu do dự trong chốc lát mới chậm rãi há miệng, mặt có chút hồng.

Mục Hằng Quang đến gần vài bước, tay duỗi ra, nâng cằm cậu lên: "Há thêm chút nữa, tôi không kiểm tra được."

Hạ Ngôn đành phải lại há thêm chút, cậu không hiểu Mục Hằng Quang muốn kiểm tra cái gì, cậu cảm thấy lớn vậy rồi còn há miệng ra trước mặt sếp vừa buồn cười vừa ngượng ngùng.

"Được rồi." Có vẻ Mục Hằng Quang cuối cùng cũng xem đủ, vẻ mặt của hắn nhàn nhạt, nhẹ nhàng vỗ mặt Hạ Ngôn: "Lau nước miếng."

"..." Hạ Ngôn vội vàng che miệng lại, cậu mở miệng lâu quá, nước miếng không không chế được dính một chút trên khóe miệng.

Tâm tình Mục Hằng Quang có vẻ tốt, hắn làm bộ tìm gì đó nhìn một vòng phòng trà, ánh mắt dừng ở trên hộp cơm của Hạ Ngôn.

"Cậu làm à?" Mục Hằng Quang rất có hứng thú hỏi, dường như hắn muốn xác nhận nên lặp lại: "Cô gái cùng ăn cơm trưa chính là em họ của cậu?"

Hạ Ngôn gật đầu, cậu rất muốn tiếp tục ăn cơm nhưng lại ngượng ngùng làm chuyện như vậy trước mặt sếp, có đạo lý nào mà nhân viên ăn còn lãnh đạo đứng nhìn không?

"Mục tổng." Hạ Ngôn thử dò hỏi Mục Hằng Quang: "Ngài ăn cơm chưa?"

Mục Hằng Quang ôm cánh tay, không tỏ ý kiến nói: "Chưa ăn."

Hạ Ngôn thật sự không thể nào tin hắn, nhưng cũng không dám nghi ngờ cái gì, chỉ có thể căng da đầu mời: "Vậy, vậy nếu không chê thì nếm thử tay nghề của tôi..."

Kết quả lời nói còn chưa nói xong, Mục Hằng Quang tự nhiên như nước chảy ngồi xuống: "Được."

Hạ Ngôn: "..."

Mục Hằng Quang lại hỏi: "Đũa đâu?"

Ngày thường Trương Manh Manh đều tự mang theo. Hạ Ngôn chỉ có một đôi, cậu vội vàng rửa sạch sẽ đưa tới tay Mục Hằng Quang, đưa đũa xong cậu mới nhớ Mục Hằng Quang chưa rửa tay. Đối phương có bệnh sạch rất nghiêm trọng, có đôi khi thực sự không giống quy mao, Hạ Ngôn cũng không nghĩ nhiều, tự động lấy khăn giấy ướt lau tay cho Mục Hằng Quang.

Lau tay này xong thì lau tay tiếp theo, Mục Hằng Quang một tay cầm đũa, cúi đầu nhìn Hạ Ngôn tỉ mỉ, dịu dàng lau ngón tay cho mình, đến cả móng tay cũng không tha.

"Uống canh trước đi." Hạ Ngôn một khi tiến vào phục vụ kiểu mẫu, ân cần được BUFF bắt đầu tăng lên: "Tối hôm qua hầm đến sáng nay, gà không nhiều mỡ, uống nhiều một chút"

Biểu cảm ăn canh của Mục Hằng Quang có chút tế nhị, hắn vừa nhìn Hạ Ngôn vừa nếm mấy món khác đối phương để trong chén, đũa không thể ngừng được. Mục Hằng Quang ăn xong một phần cơm rồi mới phát hiện Hạ Ngôn vẫn chưa ăn, chỉ ở bên cạnh nhìn hắn.

"Cậu cũng ăn chút đi." Mục Hằng Quang không có biểu cảm gì gắp đồ ăn đưa lên miệng Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn hoảng sợ, thụ sủng nhược kinh (*) mà từ chối :"Tôi tự ăn được rồi, Mục tổng để đó đi."

(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo

Mục Hằng Quang không nói chuyện, nhưng cũng không bỏ tay xuống, tư thế đút đồ ăn kiên định khiến Hạ Ngôn không còn cách nào khác, chỉ có thể há miệng ăn.

Một phần cơm hầu như đều là Mục Hằng Quang đút Hạ Ngôn. Hình như hắn đặc biệt thích xem hai má đối phương phồng lên giống chuột hamster, đút xong nhịn không được duỗi tay nhéo má Hạ Ngôn, nhàn nhạt nói: "Ngoan."

"..." Trong miệng Hạ Ngôn nhét đầy đồ ăn, muốn khóc cũng khóc không được.