Chương 5: “ Không phải đi kiểm tra anh ấy.”

Chó nhỏ gặm cắn đầu ngón tay cậu, cơn đau kéo cậu rời khỏi ký ức ấm áp.

Thì Tầm di chuyển đầu ngón tay quanh cái miệng nhỏ đen đang cắn mình, khều nhẹ lên chóp mũi ướŧ áŧ của nó: “Ngươi tên gì vậy?”

Chó nhỏ nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn xoe của cậu, vẫy đuôi điên cuồng, vui vẻ kêu với cậu một tiếng.

Dáng vẻ của nó thật sự rất giống với con chó nhỏ năm đó.

Thì Tầm ngước mặt lên, hỏi dì quản gia: “Dì ơi, nó tên gì vậy?”

“Hình như chưa có tên thì phải?”, dì quản gia cũng không chắc lắm: “Chưa từng nghe Bá tiên sinh kêu tên nó lần nào.”

Thì Tầm duỗi tay ra, ôm con chó nhỏ lên: “Không có tên sao, vậy bắt đầu từ hôm nay, kêu ngươi là “Sau đó” đi, có được không?”

Chó nhỏ vui vẻ sờ soạng đôi tai đầy lông của mình, nhẹ nhàng kêu “Ẳng ẳng.”

“Hình như nó rất thích con đó.”

Thì Tầm ôm chó nhỏ, để nó ngồi lên đùi mình: “Vậy sao? Nó rất thích cháu hả?”

Dì quản gia cười nhẹ một cái: “Trong điện thoại, Bá tiên sinh nói cậu ấy đã về đến bệnh viện rồi, kêu dì dẫn cháu đi tham quan xung quanh một chút, để con thích nghi dần.”

Thì Tầm tạm dừng động tác chơi đùa với con chó nhỏ kia.

Cậu ôm con chó nhỏ lên, đứng dậy nói: “Vậy làm phiền dì rồi.”

Dì quản gia dắt cậu đi về phía trước: “Bên này là nhà bếp, phòng vệ sinh, phòng ngủ…”

Thì Tầm chỉ nhận biết chung chung về phương hướng bên trong, không có mở cửa phòng ra xem.

Sau khi kết thúc mọi công việc trong nhà, dì quản gia đã có thể tan làm, vì vậy cậu cũng không thể làm trễ nãi giờ ra về của dì ấy.

Con chó nhỏ kia cứ cọ tới cọ lui trước ngực Thì Tầm, cọ đến mức khiến người ta ngứa ngáy, Thì Tầm đưa tay vuốt lông nó một cái: “Có “Sau đó” trong nhà, bình thường việc dọn dẹp cho nó cũng khiến dì cực khổ không ít đúng không?”

“Cũng không đến nổi nào.”, dì quản gia giải thích: “Con chó nhỏ này mới được nhận nuôi có một tuần thôi, ngoại trừ hơi bướng bỉnh một chút, những thứ khác đều rất tốt.”

Thì Tầm có hơi giật mình một chút.

Nếu nó mới được nhận nuôi có một tuần, liệu có phải nó được chuyển tới là vì cậu không?

Thì Tầm không dám khẳng định ý nghĩ này có bao nhiêu phần trăm là thật, chỉ dám bổ sung một cách sơ sài, sau đó nhanh chóng thu hồi lại.

Dì quản gia dẫn cậu đến ban công, khung cảnh màu tím nhạt chiếm đầy trong tầm mắt cậu.

Bảy tám chậu hoa được sắp xếp trước sau chỉnh tề, các cánh hoa xếp chồng lên nhau, xung quanh là ánh sáng mặt trời đầy thanh khiết.

Màu sắc dịu dàng từ mép cánh hoa lan tràn vào trong, độ nồng đậm dần tan đi, như đang tản ra trong nước, xòe ra như một chiếc váy.

Thì Tầm cảm thấy loài hoa này rất quen thuộc, nhưng cậu không thể nhớ mình đã từng thấy nó ở đâu.

“Đây là hoa cát tường, hiện đang trong thời kỳ nở rộ.:, Dì quản gia nói: “Bá tiên sinh đã trồng loài hoa này nhiều năm rồi, có lẽ cậu ấy rất thích nó.”

“Anh ấy thích loài hoa này sao?...”

Thì Tầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng cậu thật sự không có ấn tượng với loài hoa này.

Dù sao thời gian bọn họ xa cách đã lâu như vậy, cho dù tính tình Bá Trầm Cố có thay đổi như nào, âu đó cũng là chuyện dễ hiểu thôi.

Thì Tầm âm thầm đè nén sự thất vọng dâng lên trong lòng, đưa mắt nhìn hai bức ảnh đối xứng nhau trên tường.

Dì quản gia nhìn theo tầm mắt của cậu, giới thiệu nói: “Có một năm những bông hoa đó đã nở rất đẹp, Bá tiên sinh đã chụp lại vài bức, sau đó đóng khung rồi treo lên tường.”

Thì Tầm nhìn chằm chằm vào tấm ảnh một hồi, mới nhớ ra dì quản gia vẫn còn đứng bên cạnh mình, vội vàng bảo dì quản gia của nhà nghỉ ngơi đi.

Sau khi người rời đi, Thì Tầm khẽ thở dài một hơi.

Cậu bước ra khỏi hàng hoa trước ban công, ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách, con chó nhỏ chui ra khỏi lòng cậu, nhảy lên đùi của cậu.

Bá Trầm Cố không có ở nhà, Thì Tầm không muốn ngồi không chờ như vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu quyết định về ký túc xá mang một số vật dụng cần thiết qua đây.

Sau khi gửi tin nhắn thông báo cho Bá Trầm Cố, Thì Tầm liền chuẩn bị về trường.

Cậu đặt mớ giấy tờ lên bàn trà.

Khi vừa bước đến cửa, cậu lại quay trở về, ôm đống giấy tờ ấy vào lòng mình.

Sau khi nói lời tạm biệt với chó con, cậu rời khỏi khu chung cư.

Thực tế trong ba tháng ở khách sạn để trốn tránh việc kết hôn, Thì Tầm không hề mang theo nhiều đồ đạc, từ lâu cậu đã quen sống cuộc sống đơn giản rồi.

Cậu thu dọn đồ đạc một vòng quanh ký túc xá, cũng không lấp đầy nửa cái va li của mình.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, cậu vẫn chưa nhận được hồi âm của Bá Trầm Cố.

Nãy giờ vẫn chưa qua một tiếng, cậu quay lại nhà của Bá Trầm Cố.

Nhìn cái vali trong tay, Thì Tầm mới chợt nhớ mình đã quên hỏi vì quản gia là mình nên ở phòng nào.

Trước khi đến cậu không có nghĩ nhiều như vậy, nhưng ở đây có ba cái phòng ngủ, cậu nên ngẫu nhiên chọn một cái, hay là…Ngủ chung phòng với Bá Trầm Cố?’

Đang lúc Thì Tầm do dự, điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhất định là tin nhắn hồi âm của Bá Trầm Cố!

Thì Tầm vô cùng hào hứng lấy điện thoại ra, nhưng thứ cậu chờ đợi được là những tin nhắn khiến người cạn lời từ gia đình cậu.

Có lẽ người nhà cũng biết số lúc trước đã bị cậu đưa vào danh sách đen, nên họ cũng lần lượt đổi số điện thoại gọi qua cho cậu.

Vốn dĩ cậu định tiếp tục xóa các tin nhắn này, nhưng lại chợt nhớ ra mình sắp sống chung nhà với Bá Trầm Cố rồi, nếu để anh nhìn thấy những dòng tin nhắn này, có lẽ Bá Trầm Cố sẽ nghi ngờ việc cậu kết hôn với anh là không trong sáng, nếu dẫn đến hiểu lầm thì lớn chuyện rồi.

Nhìn thấy những tin nhắn này, Thì Tầm khẽ mỉm cười chế nhạo.

Họ thật sự cho rằng cậu không có cách xử lý những chuyện này sao?

Có lẽ việc ngăn chặn phân tích dữ liệu lớn không thể nhận định được loại thông tin rác rưởi này, vậy cậu tự mình ra tay là được rồi.

Thì Tầm mở va li, lấy laptop của mình ra.

Cậu khởi động máy, bắt đầu làm việc.

Sau khi tệp ngăn chặn được đưa vào, quả nhiên mọi thứ đã sạchsẽ hơn rất nhiều.

Bá Trầm Cố vẫn chưa hồi âm, Thì Tầm kiểm tra lại phần mềm, đảm bảo thông tin sẽ không bị chặn nhầm.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, có lẽ cuộc phẫu thuật cũng đã kết thúc rồi đúng không?

Thì Tầm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi cho Bá Trầm Cố.

Giọng nói của Bá Trầm Cố phát ra từ loa điện thoại.

Thì Tầm nói: “Em vừa dọn đồ qua.”

“Ừm, anh thấy tin nhắn rồi.”, giọng nói của Bá Trầm Cố đều đều, nghe không ra một chút vui vẻ nào.

“Em thấy trong nhà anh có nuôi một con chó nhỏ.”, Thì Tầm tiếp tục nói, cố gắng tìm ra niềm vui ẩn chứa trong câu trả lời của anh.

Bá Trầm Cố giải thích nói: “Bạn anh không muốn nuôi, lại không có ai chịu nuôi nó, chỉ có thể tạm thời đưa đến nhà của anh, nếu em thực sự không thích, anh sẽ tìm cách xử lý chuyện này.”

“…”, Hóa ra thật sự không phải vì cậu.

Ý nghĩ tự mình đa tình khiến Thì Tầm nghẹn họng, mọi lời nóiđều dừng lại, khiến cho niềm vui trong giọng nói của cậu cũng ítđi vài phần.

“Không cần đâu…Em nghe nói nó chưa có tên, nên muốn đặtmột cái tên cho nó.”

Bá Trầm Cố “Ừm” một tiếng.

Thì Tầm bổ sung nói: “Tên là “Sau đó”.”

Điều bất ngờ là phản ứng của đối phương vô cùng bình thản: “Ùm, tên là gì cũng được.”

Thì Tầm lại nói không nên lời lần nữa.

Sau khi nói hai ba câu tạm biệt qua loa, cuộc gọi liền kết thúc.

Thì Tầm thở dài một hơi, nằm xuống ghế sô pha.

Xem ra Bá Trầm Cố hoàn toàn không hề nhớ nguồn gốc cái tên“Sau đó” này.

Tiểu “Sau đó” cố gắng hết sức vịn lên thành ghế sô pha, Thì Tầm duỗi tay ôm lấy chó con, để nó lên ngực mình.

Cậu vừa vuốt ve bộ long của nó, vừa thì thầm: “Hình như anh ấy không hề nhớ ngươi.”

Thì Tầm ngơ ngác nhìn lên hoa văn trên trần nhà, tỉ mỉ đếm các vạch đậm nhạt trên đó.

Mười một năm trôi qua, quên đi một chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Thì Tầm mỉm cười, do nhìn lên trần nhà quá lâu, hiện tại mắt cậu mỏi đến không chịu nổi, khiến đầu óc cũng cảm thấy buồn ngủ theo.

Cậu khẽ nhắm mắt lại, sức lực vuốt ve chó con dần dần mất đi.

Khi Thì Tầm tỉnh dậy, trời bên ngoài đã tối đen, con chó con đang chơi đùa quay cuồng bên chiếc ghế sô pha dưới chân cậu, không ngừng kêu “Ẳng ẳng”

Cậu nâng người dậy, tạo thành một cây cầu cho chó nhỏ nhảy xuống.

Bây giờ sắp hơn bảy giờ tối rồi, trong nhà thậm chí không có bật một ngọn đèn nào.

Thì Tầm mở giao diện tin nhắn và cuộc gọi lên, Bá Trầm Cố vẫn không có nhắn gửi cho cậu gì cả.

Thì Tầm liếʍ môi, trong lòng bỗng dâng lên sự e ngại.

Vào lúc này, có một dòng tweet xuất hiện trên Weibo: [Hành vi cặn bã nghiêm trọng nhất mà bạn từng thấy là gì?]

Trong lúc đang rảnh rỗi, ma xui quỷ khiến thế nào mà Thì Tầm lại nhấp vào tiêu đề đó.

Đó là những lời kêu gọi mọi người đặt câu hỏi, cậu tò mò vuốt xuống dưới để xem bình luận của cư dân mạng.

Trong bình luận có đủ mọi loại đàn ông đểu cán, từ lạnh lùng bạo lực ép đối phương chia tay, cho đến lừa dối quen bốn năm người cùng một lúc, không ngừng làm phong phú thêm sự hiểu biết của Thì Tầm về giới hạn dưới của từ “Tra”.

Cậu tiếp tục nhìn xuống, mắt cậu khẽ dừng lại tại một bình luậnkhông được chú ý lắm.

[Trong đêm tân hôn, chồng tôi nói với tôi là anh ấy phải tăng ca, nhưng sự thật là anh ấy đã nɠɵạı ŧìиɧ với nữ trợ lý của mình]

Thì Tầm lập tức hít một hơi thật sâu.

Cậu và Bá Trầm Cố không có bàn bạc về chuyện hôn lễ, vậy có lẽ ngày đăng ký kết hôn cũng xem như là đêm tân hôn rồi, nhưng…Hình như cậu cũng không hề thấy bóng dáng của đối phương đâu.

Sự hoảng loạn do chưa tỉnh ngủ nhồi nhét vào đầu cậu, Thì Tầm trả lời bình luận mà không cần suy nghĩ: [Hôm nay tôi với chồng tôi cũng đi đăng ký kết hôn, nhưng bây giờ anh ấy cũng chưa về.]

Sau khi đánh chữ xong, cơn đau cổ do do tư thế cậu ngủ đã bắtđầu phát tác.

Cậu xoa xoa cổ mình, lời bình luận của cậu vậy mà lại thu hútquần chúng xung quanh.

[Người chị em, mau tỉnh lại đi!]

[Chuyện đăng ký kết hôn còn không coi trọng, nói không chừngsau này còn làm ra chuyện gì đó dữ dội hơn.]

[Nếu chồng bạn không ở bên cạnh bạn trong khoảng thời gianquan trọng như vậy, 80% là anh ấy đã nɠɵạı ŧìиɧ rồi.]

….

Câu bình luận cuối cùng trong hàng chục câu trả lời của chủ bàiviết: [Nghe tôi khuyên đi, làm người không thể quá biết điều, bạn mau tranh thủ thời gian đi kiểm tra anh ấy đi, bởi vì tôi quá biết điều, nên mới cho anh ta cơ hội cắm sừng tôi.]

Nhìn thấy hơn một chục cái bình luận đều mang ý nghĩa như nhau, Thì Tầm thờ ơ chớp mắt: “Không đến mức đó chứ…”

Tin nhắn vẫn nhảy ra liên hồi, nhưng Thì Tầm lại không muốn xem nữa.

Cậu ngồi thẳng người khỏi ghế sô pha, chỉnh sửa lại quần áo trên người mình.

Thì Tầm khẽ hắng giọng, tự nói với mình: “Bá Trầm Cố làm việc đến tận giờ này, mình đến bệnh viện đón anh ấy là vì đau lòng anh ấy, chứ không phải đi kiểm tra anh ấy.”

Sau khi tự lẩm bẩm xong, Thì Tầm cầm lấy điện thoại, rời khỏi nhà.

Cậu bắt một chiếc taxi ở cổng khu chung cư: “Bác tài, làm phiền đến bệnh viện trực thuộc đại học Tân Tùng.”