Chương 9.1: Tà thú đứng đầu + ám vệ lãnh khốc

Huyền Xà tộc lấy da^ʍ làm đầu, tính cách trời sinh tàn nhẫn thô bạo, nhiệt tình yêu thích chiến tranh, thường xuyên tùy ý bắt đi các thú nữ của các tộc, cường bạo đến chết. Nề hà Huyền Xà tộc có linh lực cường đại, ít có tộc nào có thể chống lại, phần lớn tộc loại đều tránh xa Huyền Xà tộc.

Chỉ có số ít ác loại Thú tộc cùng làm bạn, tự xưng đây là tà thú đứng đầu. Trong Huyền Xà tộc, làm người kiêng kị chính là Xà Vương —— Trúc Diệp Thanh.

Xà Vương Trúc Diệp Thanh thiên tính tàn nhẫn thị huyết, yêu thích nuôi dưỡng thú nữ mỹ lệ của bất đồng chủng tộc ở bên trong cung điện Huyền Xà tộc, giao phối ngày qua ngày, cho đến khi thú nữ đó chết.

Trúc Diệp Thanh đã biết việc nhân loại duy nhất Tô Tiểu Vân hiện thế, thậm chí biết lúc này nàng ở trong cái phòng này.

Mà không khéo chính là, Lục Cẩn Dịch vừa lúc có thù cũ với Trúc Diệp Thanh, nội dung trong thư lần này của Trúc Diệp Thanh đối với Lục Cẩn Dịch đó là khıêυ khí©h……

Tô Tiểu Vân chỉ cảm thấy một cái đầu hai cái đại, nàng thật vất vả tiếp nhận thế giới này chỉ có nàng là nhân loại duy nhất, hơn nữa yêu cầu đi gom đủ Tỏa Hồn Thạch, hiện tại lại xuất hiện tà thú đến xoát cảm giác tồn tại, đây là muốn quậy cái gì!

Thần sắc trên mặt Vân Hoài Chi lo lắng, Xà Vương Trúc Diệp Thanh vẫn luôn khát vọng có được lực lượng vô cùng vô tận, lần này nhân loại hiện thế là đại biểu cho Tỏa Hồn Thạch trở về, mục đích của hắn nhất định là Tỏa Hồn Thạch kia!

Lục Cẩn Dịch xoa xoa mày, trầm tư một hồi mới nhìn về phía Tô Tiểu Vân đang không biết phải làm sao, trong mắt lại hiện lên khinh thường, “Thật là phiền toái.”

Tô Tiểu Vân nhẫn nhục chịu đựng, dù cho là rõ ràng ghét bỏ như vậy, nàng cũng không dám phản kháng, hơn nữa cái Trúc Diệp Thanh này gửi thư, Tô Tiểu Vân cũng biết tình cảnh của nàng không phải rất lạc quan, chỉ có thể ở trong lòng trộm mắng Lục Cẩn Dịch.

“Ra ngoài.” Lục Cẩn Dịch bước đi, đi đến ngoài nhà gỗ, ngoái đầu lại lạnh lùng trừng mắt nàng một cái, Tô Tiểu Vân mới ý thức được hắn là kêu nàng, nàng kinh hồn táng đảm đi ra ngoài.

Nàng nhìn thấy Lục Cẩn Dịch đứng ở chỗ đất trống ngoài nhà gỗ, dường như thấp giọng niệm vài câu, ánh mắt vẫn luôn sáng quắc nhìn rừng cây ngoài nhà gỗ.

Một hai phút trôi qua, vẫn không có thứ gì thay đổi, Tô Tiểu Vân cảm thấy Lục Cẩn Dịch là bị dọa choáng váng.