Chương 13.2: Huyền Xà quý công tử Trúc Diệp Thanh

Mí mắt đã nặng muốn chết, ánh nến trong mắt nàng cũng nhạt dần, thời điểm đôi mắt nàng sắp khép lại toàn bộ, bỗng nhiên nghe được một cái giọng nói nghiêm túc thanh lãnh, “Không được ngủ!”

Tô Tiểu Vân nhăn khuôn mặt nhỏ nhìn Lục Cẩn Dịch đối diện vẫn tinh thần tràn đầy như cũ, “Ta buồn ngủ quá.”

Khi tiếp nhận ánh mắt rét lạnh của đối phương, nàng đành phải xốc lên hoàn toàn tinh thần tiếp tục nâng mắt nhìn cùng Lục Cẩn Dịch.

Đêm dài chậm chạp.

“Giờ Tuất canh một, trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.”

Bên ngoài canh phu đã gõ la gõ mõ.

“Giờ Hợi canh hai, đóng cửa đóng cửa sổ, phòng trộm phòng trộm.”

“Giờ Tý canh ba, bình an không có việc gì.”

Tới thời gian đã ước định trong thư, đôi mắt sắc bén của Nguyễn Ảnh nhìn trên đường phố chỉ có hai cái canh phu đi qua, tựa hồ không có địa phương bất thường.

Đột nhiên, ở dư quang trong tầm mắt của Nguyễn Ảnh, thấy được một cái bóng đen tiến đến khách điếm Trở Về Cư thật nhanh, hắn nhảy xuống từ nhánh cây, bay qua hướng cái hắc ảnh kia.

Tô Tiểu Vân ngáp liên tục, khóe mắt rơi vài giọt nước mắt.

Bỗng nhiên, ngọn nến cháy trên bàn lung lay một chút.

Lục Cẩn Dịch lập tức chú ý xung quanh, dùng linh lực thân thể tìm kiếm vị trí của người tới, trong mắt hiện lên một tia trào phúng.

Ha, xà đã rời động.

Mặt nhìn hướng cửa sổ giấy bên ngoài hành lang của khách điếm có bóng người chớp động, Lục Cẩn Dịch lập tức đứng lên từ trên chỗ ngồi, xông ra ngoài.

Tô Tiểu Vân mơ màng sắp ngủ bị một trận gió lạnh thổi tỉnh, phát hiện cửa phòng nàng mở, mà Lục Cẩn Dịch vẫn luôn trông coi nàng cũng không thấy bóng dáng.

Sao lại thế này, Lục Cẩn Dịch đi đâu?

Yên lặng.

Đột nhiên, bên ngoài hành lang truyền đến động tĩnh rất nhỏ, là có người đi qua tấm ván gỗ phát ra thanh âm “Bộp bộp”, có người đi tiểu đêm sao?

Không đúng, người bình thường từng bước một mà đi lên tấm ván gỗ, phát ra tiếng vang cũng là có quy luật, nhưng thanh âm hiện tại rõ ràng vẫn luôn liên tục, giống như người vẫn luôn đi vào tấm ván gỗ.

“Bồm bộp bồm bộp ——” mỗi một tiếng đều đập vào ngực Tô Tiểu Vân, trái tim như bị dẫn dắt bắt đầu thịch thịch thịch mà kinh hoàng, cái thanh âm kia đang tới gần nàng.

Lông tơ dựng thẳng, sợ hãi chui vào từ mỗi cái lỗ chân lông, dọc theo mạch máu xâm nhập toàn thân.

Hơi thở Tô Tiểu Vân đã có chút dồn dập, nàng yên lặng nhìn cửa phòng mở rộng, cho dù nàng đã có chuẩn bị tâm lý nhưng khi thứ đó xuất hiện trước mặt nàng, nàng sợ tới mức lưỡi không duỗi thẳng.

Nửa người đứng thẳng của cự xà còn cao hơn Tô Tiểu Vân một mảng lớn, mà đuôi rắn vặn vẹo rất nhỏ còn ẩn ở hành lang đen nhánh. Vảy màu đen trên người cự xà lấp lánh sáng lên, trên đỉnh đầu có cái mào gà màu đen, đôi mắt loé màu đỏ tươi đang nhìn chằm chằm nàng.

Thậm trí có thể nhìn thấy cái lưỡi xẻ tà đỏ như máu với nọc độc ở trong mồm!

Khi răng nanh của cự xà sắp chạm đến người nàng, trái tim Tô Tiểu Vân dừng thật sâu, thẳng tắp mà ngã ra đằng sau……