Chương 66

"Hứ." Đạo sĩ cười khinh bỉ: "Chỉ là một lũ cô hồn dã quỷ, qua đêm nay, thiếu gia thành thân, mọi chuyện sẽ được giải quyết."

Viên ngoại do dự một lúc, lo lắng hỏi: "Vậy Mặc Hà, thật sự có thể bảo vệ viên ngoại phủ an toàn không? Nếu như... nếu như cô ấy lại xảy ra chuyện, thì phải làm sao đây..."

"Yên tâm đi, chỉ cần công tử tối nay ở cùng cô ấy, chắc chắn sẽ không còn ma trẻ con tìm đến nữa." Đạo sĩ nói: "Đến ngày mai, Mặc Hà sẽ trở thành nữ chủ nhân của viên ngoại phủ này, trước mặt lệ quỷ đó, những hồn ma khác không thể vào được viên ngoại phủ nữa."

Viên ngoại lại thở dài nặng nề: "Ta trong lòng bất an, luôn cảm thấy sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra..."

Đạo sĩ liếc mắt khinh bỉ, thản nhiên nói: "Ngươi trong lòng bất an, chẳng qua là vì ngươi quá béo mà thôi."

Viên ngoại vừa bưng nước uống, nghe vậy liền bị sặc, ho sặc sụa. Tiếng ho nghe kỳ quặc, giống như tiếng lợn kêu.

Đạo sĩ thấy buồn cười, khẽ bật ra một tiếng cười nhạo.

Viên ngoại không biết là tính khí tốt, hay không dám chọc giận hắn, ho xong cũng không tính toán, chỉ hỏi: "Gia đình Dương Tri Huệ đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"

Đạo sĩ gật đầu: "Đương nhiên. Vợ chồng nhà họ Dương chỉ nghĩ rằng con gái mình treo cổ tự tử, thêm vào đó ta đã để thầy thuốc nói với họ rằng Dương Tri Huệ từng đến khám bệnh, xác nhận đã mang thai hơn ba tháng, họ cũng không dám làm ầm lên, sợ mất mặt."

Nói đến đây hắn cười chế giễu, tiếp tục: "Họ còn tưởng rằng hôm nay người gả vào viên ngoại phủ thật sự là Dương Tri Huệ, nhất định phải tiễn con gái lần cuối. Ngươi có biết, hôm nay người đi theo kiệu hoa là ai không?"

Viên ngoại ngạc nhiên: "Chẳng lẽ, là mẹ của Dương Tri Huệ?"

"Đúng vậy. Bà ta giúp thiếu gia đưa xác xuống, nhưng không biết đó không phải là con gái mình." Đạo sĩ cảm thấy rất thú vị, nói với vẻ hứng khởi: "Còn người phu kiệu bên trái phía sau, chính là Dương Cương."

Viên ngoại nghe xong, nhấm nháp: "Cặp vợ chồng này thật yêu con gái như mạng."

"Thật sao? Ta thấy họ yêu tiền hơn."

Cho tiền, họ liền đồng ý gả xác con gái vào viên ngoại phủ, đồng ý không hé răng nửa lời.

Và họ im lặng, thì mọi chuyện còn lại đều dễ giải quyết.

"Được rồi, đêm nay nếu lại có ma đến, ngươi cứ tạm nhẫn nhịn, ngày mai sẽ không sao." Đạo sĩ nói xong, ngáp một cái, quay người định rời đi.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

Hắn dừng bước đợi, chỉ nghe có người chạy đến cửa, cẩn thận gọi một tiếng: "Lão gia?"

Viên ngoại cau mày nói: "Nói đi!"

"Thiếu, thiếu gia bên đó lại gặp ma quỷ, tối nay dường như còn ghê gớm hơn..."

Người đó run rẩy nói xong, hai người trong phòng sắc mặt đều thay đổi.

Ngay lập tức, đạo sĩ vội mở cửa, quát hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?!"

Người hầu ngoài cửa bị giật mình, run rẩy quỳ xuống: "Tiểu nhân không biết, tiểu nhân không biết..."

"Có người qua đó chưa?" Viên ngoại cố gắng đứng dậy, hỏi.

Người hầu vội nói: "Đã đi rồi, phu nhân đã phái tám người hầu qua đó, giờ phu nhân cũng đang trên đường!"

"Vậy thì tốt." Viên ngoại thở phào: "Chỉ cần trước tiên đưa thiếu gia ra ngoài là được, ngươi đi đi!"

Người hầu đáp một tiếng vâng, rồi ngập ngừng hỏi: "Ngài, ngài và đạo sĩ không đi sao?"

"Vớ vẩn!" Viên ngoại nắm lấy chén trà bên cạnh ném qua: "Chuyện của ta ngươi cũng dám quản à?! Cút!"

Người hầu lập tức chạy trốn.

Đạo sĩ nhìn người chạy đi, đóng cửa lại, quay đầu cau mày nói: "Có vẻ như dự cảm của ngươi đúng, thật sự đã xảy ra chuyện."

Viên ngoại ngồi phịch xuống, lẩm bẩm: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."

Đạo sĩ thở dài, nhìn có vẻ đau đầu: "Nếu không đoán sai, có lẽ con trai ngươi lén lút đưa thi thể của Mặc Hà đi, không ngủ cùng với cô ấy."

"Á!" Viên ngoại giật mình kêu lên, nhảy dựng như bị lửa đốt, mặt thịt rung vài cái, trợn mắt nói: "Vậy, vậy phải làm sao?! Hôm nay ta đã dặn đi dặn lại không được làm bậy, sao hắn lại... xong rồi, lần này xong rồi!"

Đạo sĩ im lặng một lúc lâu, mới nói: "Việc này, nếu làm phật lòng lệ quỷ Mặc Hà, ta cũng không giúp được các ngươi. Phép này vốn dĩ để thiếu gia cưới cô ấy làm vợ, cô ấy sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ gia đình ngươi, dù có bao nhiêu ma quỷ, cô ấy cũng sẽ giúp các ngươi chống lại. Nhưng thiếu gia lại... sợ rằng cô ấy giờ đã nổi giận, không biết sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối nữa!"

Viên ngoại mặt lại biến sắc, ánh mắt lóe lên vài cái, như có chút giận dữ, nhưng nhanh chóng nhẫn nhịn, nói với vẻ cầu khẩn: "Xin ngươi trước tiên đi xem tình hình thế nào, được không?"

Đạo sĩ liếc nhìn, có vẻ không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Đi thôi, ngươi cũng đi xem cùng."

Hai người cùng rời khỏi Trường Sinh Các, hướng đến chỗ Vương Du Sinh.

Sau khi họ rời đi, bốn người chơi không còn cần phải nghe trộm nữa, liền lặng lẽ bước ra, từ xa nhìn thấy Nam Khúc và Trương Hạo.

Sáu người chơi đứng ở góc vườn không người, trước tiên Bạch Đào kể lại tỉ mỉ những gì đã thấy và nghe.

Nói xong, Nam Khúc cũng kể lại tình hình bên Vương Du Sinh.

Đến hiện tại, dường như hầu hết manh mối đã rõ ràng.

Vương Du Sinh thật sự bị ma quỷ ám, nhưng ma quỷ ám anh ta không phải là đứa con mà Tri Huệ mang thai sau khi bị lừa lên giường hơn ba tháng trước.

Và hôm nay người mà anh ta kết hôn trong lễ cưới âm hồn, căn bản không phải là Tri Huệ, mà là một người phụ nữ tên Mặc Hà.

Mặc Hà được đạo sĩ gọi là lệ quỷ, nói rằng sau khi cô ta kết hôn với Vương Du Sinh, có thể bảo vệ gia đình họ Vương không bị những hồn ma khác làm phiền.

Nhưng việc này được giấu kín với Vương Du Sinh.

Vương Du Sinh tưởng rằng hôm nay kết hôn với mình là thi thể của Tri Huệ, hoàn toàn không biết đã bị đổi thành Mặc Hà.

Mọi người cho mình xin ý kiến cũng như đánh giá để mình có động lực edit truyện nhé . Cảm ơn mn





Mọi cho mình xin nút theo dõi fanpage Mèo nhà Phương Đông mình cập nhập lịch đăng truyện nha : https://www.facebook.com/profile.php?id=61560625991907