Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Tinh Khóc Nhè Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 95

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong những lần hợp tác trước, cả hai đều nhận được thành tựu và điểm tích lũy đầy đủ, nhưng lần này mỗi người chỉ nhận được một nửa.

Tuy vậy cũng không sao, vì làm việc nhóm an toàn hơn và tốc độ hoàn thành nhanh hơn.

Khi đến khu vực của đội sáu, họ cảm thấy an toàn hơn và còn nhận được bộ đàm, nếu có kẻ bạo loạn ở đâu, mọi người sẽ thông báo.

Vì vậy, cả buổi tối, Nam Khúc và Doãn Khai không ngừng nghỉ, liên tục tìm kiếm kẻ bạo loạn để kiếm điểm.

Đến khi mệt lử, họ mới trở về khách sạn mà đội sáu tình nguyện viên tạm trú để ngủ.

Đêm đó, Nam Khúc tổng cộng kiếm được 105 điểm tích lũy.

Ngày hôm sau, số điểm không còn nhiều như vậy vì tình nguyện viên làm việc rất chăm chỉ, tiến triển rất thuận lợi, hầu hết kẻ bạo loạn đã bị bắt hoặc gϊếŧ, chỉ còn rất ít kẻ lang thang bên ngoài.

Vì vậy, cả ngày hôm đó, họ chỉ kiếm được 90 điểm.

Nhưng họ cũng nên hài lòng, trong hai ngày đã kiếm được gần 200 điểm tích lũy, các trò chơi trước đây đâu có được thế.

Tối hôm đó, họ còn nhận được một khoản thù lao tình nguyện viên, tuy không nhiều nhưng với họ cũng đã tốt rồi.

Điều tuyệt vời nhất là khách sạn đêm nay cũng miễn phí cho tình nguyện viên, nên họ không phải ngủ ngoài đường.

Khi Nam Khúc tỉnh dậy, con đường hôm trước còn im lặng giờ lại náo nhiệt.

Cô đi đến cửa sổ nhìn ra, thấy bên ngoài đầy người qua lại, dù đường còn có xe hỏng chưa được kéo đi, xác và vết máu chưa xử lý xong, nhưng mọi người dường như không để ý.

Dường như mọi thứ đã trở lại như trước.

Nam Khúc thở phào nhẹ nhõm, quay lại bình thường vẫn tốt hơn là đối mặt với những thảm họa lớn hơn.

Cô rửa mặt mũi rồi đi tìm Doãn Khai, gõ cửa nhưng không ai trả lời, chắc anh còn chưa dậy.

Vì vậy cô tự xuống tầng, định qua tiệm ăn sáng đối diện mua đồ ăn.

Nhưng mới bước ra cửa khách sạn vài bước, một cặp vợ chồng già đi tới gọi cô.

Cặp vợ chồng này có lẽ đã hơn sáu mươi tuổi, tóc bạc, da có nhiều đốm tuổi, quần áo sạch sẽ nhưng vá chằng chịt, có vẻ gia cảnh không tốt.

Bà cụ gọi Nam Khúc, run rẩy nắm lấy tay cô, nói nhỏ: “Cô gái à, ông bà tới thành phố thăm cháu, nhưng bị mất tiền, đói quá. Cô có thể mua cho chúng tôi chút đồ ăn không? Cảm ơn cô, chúc cô sống lâu trăm tuổi…”

Nam Khúc: “...”

Trò lừa đảo cũ rích này, ngoài đời cô thấy quá nhiều rồi, chẳng lẽ lại bị lừa trong trò chơi sao?

Cô lùi hai bước, rút tay khỏi tay bà cụ, cười nói: “Xin lỗi nhé, cháu chỉ có hai đồng, đủ mua một cái bánh bao thôi. Nếu ông bà bị mất tiền, cháu giúp gọi cảnh sát được không?”

Cô nói rồi mò điện thoại, khiến hai người kia thay đổi sắc mặt, quay đầu bỏ đi.

Trời ơi, lớn tuổi vậy rồi mà không làm việc tử tế, lại đi lừa tiền.

Nam Khúc nhìn họ đi xa, mới qua đường mua đồ ăn sáng.

Thanh toán xong, cô quay lại thấy cặp vợ chồng già vẫn đang bắt chuyện với một cô bé khác.

Cô bé kia trông chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, mặc đồng phục học sinh, đeo ba lô, chắc đang trên đường đi học.

Cô bé có vẻ ngại từ chối, bị người già nắm tay cũng không dám giằng ra, đứng đó khó xử.

Khi Nam Khúc qua đường, cô bé chỉ về phía tiệm bánh bao, có lẽ định dẫn họ đến đó mua.

Nhưng bà cụ lắc đầu, chỉ về hướng khác.

Đó là con hẻm giữa hai tòa nhà, vừa khuất vừa bẩn, dù bên trong có cửa hàng, nhưng ít ai muốn vào đó ăn.

Bà cụ dường như quyết tâm ăn ở đó, vừa chỉ vừa kéo cô bé đi.

Ông cụ cũng theo sau, vừa nói gì đó, hai người kẹp cô bé ở giữa, gần như ép đi.

Khi Nam Khúc đến cửa khách sạn, cô thấy cảnh này, nghe bà cụ nói: “Chỗ đó vừa rẻ vừa ngon! Cô bé, cháu thật tốt bụng!”

Cô bé yếu ớt bị kéo đi, miệng nói: “Hay để cháu đưa tiền, ông bà tự đi, cháu sắp trễ học rồi…”

“Không được, không được, cháu đưa tiền, người ta tưởng chúng tôi lừa tiền. Chúng tôi không cần tiền, chỉ cần chút đồ ăn. Cháu vào trả tiền rồi đi được không?”

Nhân viên khách sạn nhìn cảnh này với vẻ thích thú.

Nam Khúc chần chừ, rồi kéo cô bé lại: “Bọn buôn người, đừng đi.”

Nhân viên khách sạn bĩu môi, quay lại làm việc.

“Bọn buôn người?” Doãn Khai cắn một miếng bánh bao, lẩm bẩm nói: “Trên mạng có nói về trò này, không ngờ ở đây cũng có. Cô cứu người, có nhận được thành tựu không?”

Nam Khúc lắc đầu: “Không có, chắc chỉ là trùng hợp thôi, nếu không thành tựu này dễ quá.”

Cô vừa nói xong, phục vụ đến hỏi hai người có muốn ở thêm không.

Họ không đủ tiền ở khách sạn một trăm đồng một đêm, nên thu dọn đồ rời đi.

Thế giới giờ đã bình thường lại, họ theo kế hoạch, đi đến trạm tàu điện ngầm gần nhất.

Trên đường, còn thấy các tòa nhà, xe cộ bị phá hoại trong ngày hỗn loạn, vết máu chưa được lau sạch, thậm chí có cả những mảnh thi thể chưa thu dọn.

Nhưng người đi đường có lẽ đã quen, không ai tỏ ra quá ngạc nhiên.

Tuy vậy, vẫn có gì đó lạ lùng.

Dù ngày hỗn loạn không phải lần đầu, mỗi lần đều có người bị nạn, hoặc chết, hoặc bị thương nặng, hoặc trở thành kẻ bạo loạn.
« Chương TrướcChương Tiếp »