Chương 10: Người Bù Nhìn (1)

Editor: Lizy317

Tên địa danh trong nhân gian phần lớn đều là lấy tên hợp với đặc điểm nơi đó. Ví dụ như Hoa Sen trấn, bởi vì bốn phía trấn nhỏ đều có hồ, trong hồ lại mọc đầy hoa sen tươi tốt, mỗi lần hạ đến, hoa sen nở rộ, hương sen lan tỏa khắp trấn, cho nên được gọi là “Hoa Sen”.

Đúng vào cuối tháng ba, hoa sen còn chưa nở rộ, chỉ thấy lá sen đầy ao, ở trong đêm hè lộ ra sắc xanh thẫm, không cách nào làm người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Mà dù cho là hoa nở khắp ao đi nữa, Tây Phong cũng không có tâm tư thưởng thức.

Nàng đem tiền thôn dân trả cho nàng ra đếm hết lần này đến lần khác, mỗi lần đếm là một lần cảm thấy mỹ mãn.

Loại vui mừng này, cũng khiến Thanh Uyên cảm nhận được. Hắn nhìn đồ vật trong tay nàng, tròn xoe, ở giữa có một cái lỗ thủng, thoạt nhìn cũng không giống đồ chơi, nhưng lại khiến nàng rất vui vẻ.

Trong hồ sen, tựa như có một cái bóng đen xẹt qua, yêu khí tràn ngập, phiêu đãng ở trong hồ. Nhận thấy được cỗ khí tức như hổ rình mồi, Tây Phong hơi ngừng lại, nhìn ra hướng bên kia, ánh mắt sắc bén: “Không muốn bị ta dẫm bẹp thì mau cút đi.”

Yêu khí có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng rời đi, không có tiến lại gần.

Thanh Uyên nhìn nơi yêu khí kia tiêu tán, hỏi: “Vì sao yêu quái lại thích nhân gian?”

“Thích?”

“Không thích thì sao phải ở lại chỗ này?”

Tây Phong không trả lời được, không phải là lý do không nói được, chỉ là trong hai ngày ở chung, nàng đã biết Thanh Long này thắc mắc chuyện gì đều sẽ hỏi đến cùng. Nếu mà nàng giải thích cho hắn - yêu quái phải ở lại chỗ này ăn thịt người này, tu luyện này, tu tiên này, làm lão đại này.

Hắn nhất định sẽ cố chấp một chuyện — nhưng mà chúng nó đâu có thích nơi này.

Tây Phong một lần nữa gạt hắn: “Đại khái là do bọn chúng ngu ngốc thôi.”

Thanh Uyên đã hiểu, gật đầu, chấp nhận lí do này.

Tây Phong đã biết hắn là một con rồng thật thà mà!

Hai người từ Bát Thiện thôn đi ra, đi được hơn một canh giờ mới đến trấn phía trên, lúc này đã qua giờ Tuất, chợ đêm náo nhiệt hết sức, nơi nơi đều là người.

Tây Phong rất nhanh, nàng đói bụng, phải nhanh lên để ăn một chút gì đó. Đang đi tới đi lui thì có một bông hoa ném trúng đầu nàng, ban đầu nàng cũng không thèm để ý, đột nhiên không biết ai ném trúng đầu nàng một nhành hoa có gai, nàng đau đến nàng tức giận nghiêng đầu.

Những cái đó chính là hoa mà các cô hướng ném cho Thanh Uyên, vừa nhìn thấy có vị cô nương hung thần ác sát mà nhìn chằm chằm mình thì nũng nịu chạy đi.

Tây Phong gỡ hoa trên đầu xuống, nhìn sang người bên cạnh, chỉ thấy trong lòng ngực hắn đã ôm một đống hoa, có thể trực tiếp mở một tiệm hoa cũng được.

Thanh Uyên cúi đầu nhìn hoa, lại ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Phàm nhân các ngươi cũng giống các tiểu tiên nữ thích ném đồ lung tung.”

“……” Tây Phong ngay lập tức cảm thông cho những tiểu tiên nữ đó, ném hoa cho ai không ném lại cố tình ném cho cái đồ ngốc này…… phí cả tấm lòng, còn bị hiểu nhầm là ném đồ lung tung.

Nhưng mà, mắt các cô nương đó có bình thường hay không vậy? Nam nhân cầm cái chổi xể thì đẹp trai chỗ nào? Không hề có khí chất!

Nàng rất nghi ngờ không biết cây chổi này có phải là yêu tinh hay không, nếu không phải thì tại sao hắn luyến tiếc không buông như thế.

Nàng lắc đầu, nhìn thấy một tiệm bánh bao, tiến lên vài bước, hỏi: “Bánh bao thịt bao nhiêu tiền một cái?”

“Ba văn tiền một cái.”

“Mười văn tiền bốn cái được không?”

“…… Cô nương, như vậy không được đâu, một cái bánh bao lời chưa được một đồng.”

Tây Phong cười nói: “Bán cho ta đi, sau này ta sẽ thường tới mua.”

Mười văn tiền mua bốn cái bánh bao thịt, nàng ba cái, Thanh Uyên một cái, dù sao hắn chẳng cần ăn uống, hắn ăn chỉ vì muốn trải nghiệm nhân gian thôi, một cái là đủ rồi. Nếu nàng có lòng dạ xấu xa thì đã mua cho hắn cái màn thầu rồi, xét thấy hắn đã cho nàng cưỡi ở trên nên mua cái bánh bao thịt.

Ông chủ tiệm bánh thấy vậy thì há hốc mồm, bỗng nhiên sau lưng có một tiếng cười khẽ, tràn đầy châm chọc: “Mất mặt.”

Giọng nữ đó rất êm tai, âm điệu dễ nghe, giống như tiếng đàn dưới bóng cây lúc hoàng hôn, làm người ta lưu luyến.

Tây Phong không thể không thừa nhận giọng nói của nàng là ông trời ưu ái, nhưng mà gương mặt đó, dáng người đó, ông trời càng ưu ái hơn.

Phác Ngọc là mỹ nhân đúng chuẩn, ngực lớn, eo thon, lại còn xinh đẹp, xinh đẹp đến mức yêu mị, hút hồn người khác.

Tây Phong đã từng có lúc ghen ghét nàng, có một lần nằm mơ thấy mình cũng có ngực lớn, eo thon, lại còn là cô nương xinh đẹp, trực tiếp cười lớn đến tỉnh luôn.

Nàng chậm rãi xoay người, nhìn về phía người đứng cách đó không xa, khuôn mặt mỹ nhân lộ rõ vẻ châm chọc, hừm, dù nàng cười nhạo mình, nhưng Tây Phong vẫn là phàm nhân có tâm trạng thưởng thức cái đẹp, vẫn cảm thấy Phác Ngọc đẹp đến kinh diễm lòng người.

“Ai nha, mỹ nhân tỷ tỷ, chúng ta lại gặp nhau.”

Phác Ngọc ánh mắt trầm lãnh, trong tay cầm một thanh trường kiếm, không hề tỏ vẻ thân thiện: “Một năm không thấy, ngươi vẫn là cái đồ nghèo kiết hủ lậu.”

Tây Phong cười cười: “Nếu nhìn không vừa mắt thì không cần nhìn nữa, còn kêu ta quay lại làm gì. Đúng rồi, năm trước gặp mặt, cũng là cô gọi ta, còn có năm kia, một năm gặp những ba lần, mỗi lần đều là cô gọi ta quay lại. Haiz, mỹ nhân tỷ tỷ, cô…… không phải là đầu óc bị lừa đá đấy chứ? Thật là đáng tiếc, lớn lên đẹp như vậy, lại là cái đồ ngu ngốc.”

“Ngươi ——” Phác Ngọc bực tức nhìn nàng, trong tay trường kiếm hơi rung động, là biểu hiện muốn ra khỏi vỏ.

Tây Phong không sợ chút nào, nàng ta dám rút kiếm thì nàng cũng dám cắt tay nàng ta. Bỗng nhiên một bóng người màu xanh chặn tầm mắt nàng, trực tiếp chắn ở trước mặt nàng.

Phác Ngọc bây giờ mới chú ý đến thanh y nam tử này, không đoán được là bọn họ đi cùng nhau. Thấy này nam tử đột nhiên đi tới, che chắn cho Tây Phong ở sau lưng, nàng ta ngưng thần nhìn hắn chằm chằm, không phát hiện bất cứ linh lực của giới nào trên người hắn, xem ra hắn chỉ là phàm nhân bình thường.

Ý cười của nàng ta càng thêm trào phúng.

Thanh Uyên nhìn nàng ta, nói: “Ngươi, cút.”

Phác Ngọc biến đổi sắc mặt, mỹ nhân đều có tính tình nóng nảy, hơn nữa gương mặt này của nàng so với yêu nữ còn đẹp hơn ba phần, hiện giờ bị người khác bảo cút giữa đám đông như vậy, sắc mặt nàng ta khó chịu: “Ngươi có biết đắc tội Linh Điện sẽ có kết cục nào không?”

Vừa nói ra hai chữ Linh Điện, những người xung quanh xem náo nhiệt lập tức ồn ào.

Linh Điện, chỉ là một môn phái chuyên bắt yêu. Nhưng mà dù cho là gì, một khi bước lêи đỉиɦ núi thì không thể dùng từ “chỉ là” để nhắc tới.

Thế gian này có rất nhiều bắt yêu sư, nhưng phàm là những người có danh vọng, đều xuất thân từ Linh Điện.

Linh Điện có số đệ tử đông đảo, học trò trải khắp thiên hạ, ngay cả đương kim Quốc Sư cũng xuất sư từ Linh Điện. Nâng tầm quan trọng thêm tí nữa thì nếu đệ tử của Linh Điện không bắt yêu, chỉ sợ thế gian sẽ đại loạn.

Cho nên dù là Hoàng tộc cũng phải kính sợ bọn họ ba phần.

Thanh Uyên tìm tòi trong nhận thức của hắn một hồi, cũng không nhớ ra “Linh Điện” là thứ gì, hắn hỏi: “Linh Điện là gì vậy?”

Dứt lời, sắc mặt Phác Ngọc càng thêm khó coi, bá tánh vây xem đều lắp bắp kinh hãi, cảm thấy người trẻ tuổi này chọc phải xúi quẩy.

“Phác Ngọc.”

Nam tử kêu chính Phác Ngọc, nhưng sắc mặt Tây Phong lại thay đổi, vẻ mặt vừa rồi châm chọc thần thái mỹ nhân đầu gỗ đã không còn.

Người tới là một nam tử trẻ tuổi, ước chừng hai ba, hai bốn tuổi, ánh mắt trầm lãnh, sắc mặt càng trầm lãnh hơn, cả người như là một khối hàn băng ngàn năm, lạnh lùng đến mức đám người vây quanh lui ra phía sau vài bước, không dám tiến lên.

Khuôn mặt tuấn lãng không có bất kỳ biểu hiện nào, ánh mắt lướt đến khuôn mặt Tây Phong mới thể hiện ra biến hóa rất nhỏ. Hắn không nói chuyện cùng Tây Phong, mà nhìn thoáng qua sư muội hắn, nói: “Đi thôi.”

Lời nói như là có ma lực, trong lòng Phác Ngọc tràn đầy sự không cam lòng nhưng cũng không dám nhiều lời, trước khi đi định trừng mắt liếc Tây Phong một cái, ai ngờ liền thấy Tây Phong thò đầu từ sau lưng thanh y nam kia ra, hướng nàng lè lưỡi làm mặt quỷ!

“Tây, Phong!”

Phác Ngọc cắn răng, lập tức muốn quay lại giáo huấn nàng. Vô Ảnh thấy nàng nổi giận thì trầm giọng ngăn lại: “Phác Ngọc.” Hắn cũng thuận thế nhìn thoáng qua Tây Phong, thấy gương mặt quỷ kia, ánh mắt không khỏi tỏ vẻ thâm ý.

Tây Phong thấy hắn nhìn mình, dừng một chút, thu hồi mặt quỷ, yên lặng lùi về sau lưng Thanh Uyên.

Khuôn mặt nàng bị che lấp, ánh mắt Vô Ảnh rất tự nhiên mà dừng ở trên mặt

Thanh Uyên.

Hai người chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái, Vô Ảnh liền thu hồi tầm mắt, rời đi.

Tây Phong nhìn mỹ nhân kia, bóng hình xinh đẹp chậm rãi rời đi, cảm khái nói: “Thật là hâm mộ cô ấy.”

Thanh Uyên quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: “Vì sao hâm mộ cô ta?”

“Bởi vì cô ta rất xinh đẹp đó.” Tây Phong tò mò hỏi, “Ngươi không thích cô ta à?”

Thanh Uyên không chút suy nghĩ, đáp: “Không thích.”

“Vì sao?”

“Không có lễ độ.”

“……” Tây Phong cười thành tiếng, tâm tình rất tốt mà vỗ cánh tay hắn hào phóng nói, “Ta mời ngươi ăn hai cái bánh bao thịt!”

“Ta có một thắc mắc.”

“Ngươi hỏi đi.”

“Linh Điện là thứ gì?”

Tây Phong khóe môi hơi cong: “Nó không phải là đồ vật.”

Lời nói giống như lộ ra chút không cao hứng, Thanh Uyên không tiếp tục hỏi nữa.

Vẻ mất hứng của nàng lúc này hoàn toàn khác với vẻ mất hứng của hắn khi phải vứt cái chổi xể đi.

Tây Phong lấy kỹ xảo trả giá cao siêu của mình dùng mười văn tiền mua được bốn cái bánh bao thịt, nàng đưa cho Thanh Uyên hai cái, còn mình cầm hai cái, cùng hắn ngồi thành một khối, ăn bánh bao ở trên thềm đá.

Hai cái bánh bao thịt nhanh chóng bị nuốt xuống bụng, ba phần no bụng cũng không có. Nàng không thỏa mãn mà sờ bụng chính mình, cái mũi ngửi được mùi thơm, nghiêng đầu nhìn, thấy Thanh Uyên chỉ ăn hết một cái, cái còn lại hắn vừa mới cắn một miếng.

Nàng nuốt xuống nước miếng, lẳng lặng nhìn hắn.

Thanh Uyên phát hiện ánh mắt sáng quắc của người khác đang nhìn mình, hắn nhìn lại nàng, lại nhìn đồ vật vô cùng khó ăn trong tay, hoàn toàn không rõ vì sao nàng lại thể hiện bộ mặt muốn ăn như vậy.

“Cho ta cắn một miếng được không?”

“Được.”

Tây Phong bắt lấy tay hắn, sợ hắn đổi ý, há miệng rộng hết cỡ, cắn xuống một phát, miệng đầy bánh bao, lúc này mới vừa lòng rời đi.

Thanh Uyên nhìn vỏ bánh hình dạng như trăng khuyết trong tay, lâm vào trầm tư.

Hắn duỗi tay cầm cằm Tây Phong, dùng ngón tay kẹp nàng lại. Tây Phong hoảng sợ, miệng chứa đầy bánh bao nên phát âm không rõ: “Làm gì vậy, ngươi muốn cướp trở về à?”

Nhìn suốt nửa ngày, hắn vẫn không hiểu nổi, cái miệng nhỏ như vậy làm sao có thể cắn một miếng lớn như vậy khiến cho cái bánh bao chỉ còn lại nửa vòng.

Khó hiểu……

“Tây Phong.” Thanh Uyên cảm thấy nàng rất giống Xà Yêu, hắn hỏi, “Cô có thể nuốt trọn một con voi à?”

Tây Phong trừng hắn một cái, giơ nắm đấm, khoa tay múa chân với hắn: “Ta có thể nuốt cả một con rồng!”

Thanh Uyên trừng lớn mắt, đứng lên nói: “Ta muốn xem, xem ngươi nuốt ta như thế nào.”

“…… Không được, ta vừa rồi…… Không được, ngươi đừng biến thân, ngươi mau thu hồi móng vuốt đi! Cái đuôi cũng mau thu hồi đi!” Tây Phong vội vàng đứng lên, ra lệnh cưỡng chế hắn không được hóa thành rồng ở bên đường, nếu không toàn bộ đường phố sẽ bị hắn chen thành vụn mất.

“Xin hỏi hai vị……”

Đang nỗ lực ngăn cản Thanh Long, Tây Phong quay đầu nhìn lên, người hỏi chuyện chính là một ông lão gần bảy mươi tuổi, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, nhưng mà tinh thần suy sụp, hai mắt đều sụp xuống dưới.

Gắt gao nắn chặt tay Thanh Uyên, không cho hắn biến ra móng vuốt, Tây Phong hỏi: “Có chuyện gì?”

Người nọ chần chờ một lát, cuối cùng vẫn nói: “Mới vừa rồi ngài cùng người Linh Điện tranh chấp, lão phu cũng ở đó, xin hỏi cô nương là ai? Trong nhà lão hủ, sợ là có yêu quái càn quấy, hừ.”

Vừa nghe thấy chuyện làm ăn, Tây Phong lập tức đứng thẳng người, câu chữ rõ ràng nói: “Ta là Tây Phong, là một bắt yêu sư, ngươi cho ta tiền, ta bắt yêu cho ngươi.”