Chương 12: Người Bù Nhìn (3)

Editor: Lizy317

Tây Phong ngẩn ra một lúc mới nghẹn giọng nói: “Ai muốn ngủ cùng ngươi chứ.”

Không nhận thấy bầu không khí đang trở nên xấu hổ, Thanh Uyên hỏi: “Vì sao không ngủ cùng nhau?”

“…… Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Thanh Uyên nhìn tay chính mình, lâm vào trầm tư: “Kéo tay ta, cưỡi ta, lại không thể ngủ cùng ta.”

Chỉ là ngủ trong cùng một gian phòng, vì sao không được?

Rõ ràng ngay cả tay cũng nắm rồi cơ mà.

Quy củ của phàm nhân thật là phiền toái lại còn khó hiểu.

Bản mặt dày như nước bùn ba thước của Tây Phong “bùm” một cái đỏ lên, nhảy dựng lên, nói: “Không được nói vớ vẩn làm người khác hiểu nhầm!” Nàng ngồi xuống bên cạnh Vô Ảnh, tức giận, chỉ vào Thanh Long, nói, “Sư huynh, hắn phi lễ muội.”

Từ khi Thanh Uyên đột nhiên xuất hiện, Vô Ảnh luôn chăm chú xem xét hắn, nhưng không nhìn ra chân thân, hắn giống như một phàm nhân bình thường, không hề có linh lực.

Không phải Thần, không phải Yêu, càng không thể là người.

Cường đại đến mức có thể che dấu chân thân, tuyệt đối không phải thứ tầm thường.

Không phải Thần nghịch thiên thì chính là Yêu nghịch thiên.

Bảo sao hắn có thể làm chỗ dựa của Tây Phong.

Bảo sao Tây Phong nguyện ý dựa vào hắn.

“Sư huynh, huynh không giúp muội à.” Tây Phong giận dữ đứng dậy, che mặt khóc lóc, nói, “Muội ghét huynh, muội không thèm chơi với huynh nữa.”

Nói xong, Tây Phong liền nhanh chân chạy đi, không quay đầu lại mà trực tiếp nhảy từ nóc nhà xuống.

Trong nháy mắt, Tây Phong đã biến mất, Vô Ảnh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Hắn chậm rãi đứng lên, liếc mắt đánh giá Thanh Uyên một cái, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Aaaaaa” từ trên trời giáng xuống một tiếng kêu sợ hãi, Vô Ảnh nhíu mày. Ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một khối lửa lao thẳng xuống, rơi vào tay Thanh Uyên.

Thanh Uyên nhìn rõ khối lông đỏ này, kêu lên một tiếng “Tiểu Hỏa”, nó liền “Oa” lên một tiếng rồi khóc lóc thảm thiết: “Hai người các ngươi là cái đồ không có lương tâm, ném ta ra bên ngoài, màn trời chiếu đất ăn gió nằm sương, ta trở về Bát Thiện thôn tìm hai người, nhưng trong thôn một bóng người cũng không có, giống như gặp phải quỷ nạn vậy, làm ta sợ muốn chết!”

Nó ôm tay hắn không chịu buông ra, khóc đến đứt từng khúc ruột.

Thanh Uyên hơi cúi đầu, nhìn chăm chú, hình như so với trước khi mất tích Tiểu Hỏa còn béo thêm ba cân, lại lần nữa rơi vào trầm tư, hóa ra ở nhân gian ăn gió nằm sương mà vẫn có thể béo lên.

Hắn nhéo cánh tay chính mình, bảo sao hắn không béo lên được, hóa ra là vì trước nay hắn chưa chịu qua khổ cực.

Thanh Uyên bừng tỉnh, ngay cả việc trả lời câu hỏi của Vô Ảnh cũng quên mất, hắn liền mang Tiểu Hỏa nhảy xuống nóc nhà, đi tìm Tây Phong.

Vô Ảnh thấy hắn rời đi, cũng không trả lời câu hỏi của mình, trong lòng càng chắc chắn về thân phận của hắn. Đến lúc Vô Ảnh cũng định đi xuống, đột nhiên cảm thấy bên hông trống rỗng, nhìn xuống, ngọc bội…… mất tiêu rồi……

Thảo nào Tây Phong lúc nãy đột nhiên nhảy đến bên cạnh hắn.

Tố cáo tên nam tử kia phi lễ là giả, trộm đồ của hắn là thật.

Nàng rốt cuộc là nghèo đến mức nào.

Nhưng cho dù là nghèo đến như vậy mà vẫn tới nhà trọ thuê một gian phòng để cho nam tử kia ngủ, bản thân lại ngủ trên nóc nhà.

Vô Ảnh không thể hiểu nổi sư muội không tim không phổi này của mình.

Tây Phong hoàn toàn không vĩ đại như hắn tưởng, nàng chỉ ngại phiền toái không muốn cùng một con rồng ngây thơ giảng giải đạo lý mà thôi. Nàng lúc này đang cầm ngọc bội soi trước ngọn đèn dầu, hai mắt cười híp lại như hạt đậu.

Ngọc bội trong suốt, mượt mà ánh sáng, có thể bán được giá tốt. Tây Phong vô cùng vui vẻ, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, nàng lập tức cất kĩ ngọc bội.

Thấy Thanh Uyên đi vào, nàng lại đem ngọc bội ra, đảo mắt một cái liền chạy đến vén lên vạt áo hắn, đem ngọc bội nhét vào, còn vỗ vỗ: “Giữ cho cẩn thận đấy.”

Giấu ở trên người hắn an toàn hơn giấu trên người nàng nhiều.

Đang tập chung giấu đồ trên người hắn, Tây Phong nghe thấy tiếng "khụt khịt", nàng ngẩng đầu lên, liền thấy một đôi mắt to trước mặt, khiến nàng giật hết cả mình.

Tiểu Hỏa thấy nàng giật mình thì không khịt mũi nữa, mắng: “Đồ không có lương tâm!”

Tây Phong vỗ lên cái bụng tròn trịa của nó: “Lương tâm của ta đều chạy tới chỗ này rồi.”

Thấy Tây Phong chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, Tiểu Hỏa không dám mắng chửi người nữa, cũng không chạy đến vai nàng mà dứt khoát ngồi trên vai Thanh Uyên. Tây Phong rất muốn nhéo cái tai to của nó, xách nó ra chỗ khác.

“Ngủ.” Tây Phong chỉ tay về phía giường, “Ngươi ngủ ở đó, ta ngủ trên mặt đất.”

Thanh Uyên nói: Cô ngủ trên giường đi, ta dưới đất.”

Tây Phong ngạc nhiên, con rồng này hiểu được rồi sao? Cuối cùng hắn cũng ý thức được hắn là nam tử còn nàng là nữ tử?

Nàng suýt chút nữa đã cảm động, suy nghĩ kỹ lại, không đúng, con rồng này sao có thể làm chuyện khiến cô nương cảm động được chứ. Nàng nghi hoặc hỏi: “Vì sao ngươi không ngủ trên giường?”

“Giường quá mềm, vừa rồi ngủ một lúc cảm thấy không thoải mái.”

Lúc này trong lòng Tây Phong mới thoải mái —— nhìn xem, nàng quả nhiên đoán không sai.

Tính cách con rồng này như vậy, cả đời chỉ có thể làm một con rồng độc thân.

Nằm trên giường thoải mái, dễ chịu, Tây Phong suy tính kế hoạch ngày mai, đầu tiên, nàng sẽ đi cầm ngọc bội, tiếp theo sẽ đi tìm con yêu quái kia.

Ngọc bội của sư huynh…… chắc chắn có thể đổi không ít tiền.

Hiệu cầm đồ…… nghĩ đến nàng lại lấy ra cái gương đặt ở bên gối.

Gương vẫn bình thường như cũ không có gì lạ, đá vẫn không thấy xuất hiện.

Nàng sờ xung quanh gương, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, nơi Tiểu Hỏa nhặt được gương chính là nơi Thanh Long tự phong ấn, cái gương này có thể có liên quan tới hắn?

Nghĩ đến, nàng liền vén màn lên, thò đầu ra hỏi: “Thanh Long đại nhân, ngươi có biết cái gương này không?”

Đang nằm trên mặt đất đếm số mái ngói, Thanh Uyên nghiêng đầu, thấy gương, nói: “Ừ, ta biết, đó là cái gương ta phong ấn mình vào.”

Tây Phong mắt sáng ngời, giơ gương chiếu vào hắn: “Thu!”

Tiểu Hỏa nhếch khóe miệng: “Đầu đất, cô quên là hắn tự phong ấn chính mình à, cái gương đó làm sao thu được hắn.”

“Ừ nhỉ.” Tây Phong bước đến ngồi xổm bên cạnh Thanh Uyên, lấy gương chọc vào cánh tay hắn, “Vậy ngươi có biết đá quý ở mặt trên gương biến đâu mất rồi không?”

Thanh Uyên mù mịt nói: “Mặt trên có đá quý à?”

“…… Hừm, cũng phải thôi, một khắc trước xảy ra chuyện gì ngươi còn không nhớ rõ, huống hồ là sự việc xảy ra ở mười vạn năm trước cơ chứ.” Tây Phong than thở, lại một lần nữa đem gương cất đi, dù sao cũng là đồ vật bên cạnh Thanh Long mười vạn năm, nói không chừng đá quý sẽ tự xuất hiện.

Nàng ôm cái gương nhỏ, ngủ say như chết, mơ thấy đá quý phủ kín cả con đường trước mặt.

Thanh Uyên không ngủ, chỗ hắn nằm cách giường gỗ một trượng, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của Tây Phong.

Vững vàng mà đều đều, hơi thở quen thuộc, khi thì thở nhanh hơn một chút, có thể cảm nhận được nàng đang vui sướиɠ, khoái trá trong mộng.

Bỗng nhiên, trong phòng truyền đến âm thanh “Kẽo kẹt kẽo kẹt” , ở bên tai vang lên tiếng "chi chi chi". Hắn cụp mắt, nghiêng đầu nhìn lên, quả cầu lông đỏ như lửa đang mài răng.

Kẽo kẹt kẽo kẹt.

Thoải mái mài răng cả đêm.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Phía sau dãy núi xa, ánh mặt trời ló ra, ánh sáng chiếu vào khiến cho núi chuyển thành màu tím than, giống như có váy áo màu xanh của thiếu nữ phủ kín dãy núi, thướt tha xinh đẹp.

Tiểu Hỏa hạ miệng, cảm giác có người đang nhìn mình. Nó xoay mình, vẫn có cảm giác có người đang nhìn mình. Nó bật dậy, quả nhiên có người đang nhìn nó!

Chính là Thanh Long.

Tiểu Hỏa nuốt nước bọt: “Thanh Long đại nhân, tại sao ngươi nhìn ta như vậy?”

“Ngươi mài răng cả đêm.” Thanh Uyên nhìn hai cái răng cửa vẫn y như cũ của nó, nghi hoặc nói, “Nhưng mà răng ngươi không hề ngắn lại một chút nào.”

“…… Cho nên ngươi quan sát ta cả đêm?”

“Ừ.”

“……” Nhìn chằm chằm một con chuột nhỏ cả một đêm, ngươi còn có chút bộ dáng nào Long Thần không!

Tây Phong đã rửa mặt xong, tiến lại, duỗi tay sờ ngực Thanh Uyên, lấy ngọc bội ra. Tiểu Hỏa thấy thế, rầm rì: “Nếu ta mà là Thanh Long đại nhân thì ta sẽ nói vô lễ.”

Ở trong mắt Tây Phong, con rồng này căn bản không hiểu gì về thất tình lục dục, cũng không có ai dám vô lễ với hắn, hắn không giận nàng thì tốt rồi.

“Hai người ngoan ngoãn chờ ở khách điếm, ta đi đến hiệu cầm đồ một lát.”

“Nhớ kêu tiểu nhị mang đồ ăn sáng lên cho chúng ta sớm một chút.”

Tây Phong lên tiếng, đi xuống lầu nhìn thấy tiểu nhị, kêu hắn mang hai chén cháo trắng đi lên, lại nói: “Nhớ đưa đồ ăn sáng.”

Tiểu Hỏa lòng đầy chờ mong thấy tiểu nhị đi vào, còn bưng hai chén cháo trắng, tức giận đến suýt chút nữa từ trên xà nhà nhảy xuống mắng chửi — đồ con quỷ keo kiệt!

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tây Phong tới hiệu cầm đồ, ngọc bội quả nhiên bán được giá tốt. Nàng từ hiệu cầm đồ đi ra, nâng một đống bạc liếc nhìn xung quanh, đi đến chỗ mấy lão ăn mày, đem một ít tiền ném vào trong bát của bọn họ, vỗ vỗ hai tay liền rời đi.

Nàng đến quán bánh nướng mua một cái bánh nướng, ngồi ở trên thềm đá cắn hai miếng, ngậm trong miệng, lấy ngón tay làm bút, trên mặt đất vẽ vài nét, vẽ ra một đạo phù chú.

Ở giữa phù chú, có một đốm đỏ bay lượn, bay khắp phù chú này, cuối cùng cũng ngừng lại một chỗ.

Ban đầu là một đốm sáng đỏ nhạt, dần dần chuyển thành màu đỏ thẫm, giống như ngôi sao sáng loá mắt, chiếu vào bên trong đồng tưyr của Tây Phong.

“Dám làm càn như vậy…… bắt được hồn phách của Ngọc Nhi lại không ăn, còn nghênh ngang khoe ra, con yêu quái này một chút cũng không sợ bắt yêu sư hay sao……”

Tây Phong cắn mấy miếng liền ăn xong bánh nướng, đứng lên dùng đế giày chà lên mặt đất, đạo phù chú trong nháy mắt liền biến mất, điểm sáng màu đỏ bay lên trời, bị Tây Phong bắt lại, nắm ở trong tay.

Nàng cầm ống sáo trong tay, một đường đi theo đốm đỏ.

Đốm sáng đỏ giống như đom đóm, chậm rãi từ từ mà bay về phía ngoài của thị trấn, phiêu phiêu đãng đãng bay. Bay một lúc lâu, nó cuối cùng cũng ngừng lại, ở trên mặt nước quay cuồng.

Tây Phong nghỉ chân nhìn nơi này, chỉ thấy một hồ hoa sen rộng mênh mang, nhìn không thấy bờ bên kia, nhìn một lúc nàng liền nhận ra nàng đã tới nơi này — ngày ấy cùng Thanh Uyên đến trấn nhỏ, có đi qua nơi này.

Đêm đó từng có yêu quái muốn tập kích nàng, bị nàng đuổi đi, có thể đó chính là yêu quái bắt Ngọc Nhi đi?

Tây Phong hơi nhíu mày, mới vừa rồi phù chú truy tìm tung tích hồn phách của Ngọc Nhi phát sáng, lúc này ngừng ở nơi này, chứng tỏ yêu quái ở dưới nước, xem ra là thủy yêu.

Tây Phong đang muốn đi xuống, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, giày nhẹ chạm xuống mặt đất, tựa như ngọc đẹp rơi xuống đất, leng ka leng keng.

Đi đường cũng có thể đi yêu kiều được như vậy, chỉ có thể là một người.

Nàng xoay người nhìn lại, thấy mỹ nhân kia, vẫy tay cười: “Mỹ nhân tỷ tỷ, tỷ theo dõi ta.”

Phác Ngọc lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt liếc lên, đốm sáng đỏ dẫn đường liền biến mất ở trên mặt nước: “Ngươi không có tư cách khiến ta phải theo dõi.”

“Tỷ và sư huynh quả nhiên là vì việc của Triệu cô nương mà tới, nhưng mà Triệu lão gia mời ta, không cần đến mấy người.”

“Linh Điện không thiếu chút tiền ấy.”

“Ồ, cho nên mỹ nhân tỷ tỷ, tỷ còn không mau rời đi.” Tây Phong nhìn nàng, khẽ cười nói, “Sư huynh không ở đây, tỷ không thu phục được thủy yêu này đâu.”

Tây Phong biết nàng ta tâm tính cao ngạo, vẫn luôn bị người ta nói là bình hoa trong môn phái, cho nên luôn muốn chứng tỏ mình. Nhưng nề hà nói thật, năng lực của nàng đích xác chẳng ra gì.

Mặt Phác Ngọc trầm xuống, nàng nhìn về phía hồ hoa sen, có chút chần chờ. Chần chờ hết sức, Tây Phong đã niệm hộ thân chú, nhảy vào trong hồ.

Không chút do dự, không biết là vì tiền, hay là vì bắt yêu.

Trên mặt Phác Ngọc tràn đầy vẻ không cam lòng.

Ngày xuân, hồ nước còn có chút lạnh, có chú thuật hộ thể Tây Phong không dính chút nước nào, đi theo điểm sáng đỏ tìm yêu quái kia.

Nàng vào nước một lúc lâu, mặt hồ đã gió êm sóng lặng, chỉ có lá sen nhẹ nhàng chuyển động, điểm xuyết phong cảnh ngày xuân.

“Sư muội.”

Phác Ngọc quay đầu lại, điểm sáng đỏ bay qua, dừng ở trên mặt hồ.

Cùng là đệ tử Linh Điện, phù chú dùng để tìm yêu quái đều giống nhau.

Vô Ảnh thấy nàng ngây ra, hỏi: “Muội sao lại một mình ra đây, yêu quái này không đơn giản, không được tùy tiện hành động.”

“Ừm……” Phác Ngọc bối rối, giống nghĩ ra cái gì, nói, “Muội vừa rồi thấy yêu quái đi về hướng nam.”

“Truy tung chú còn ở nơi này.”

“Thủy yêu mới vừa chạy, ở đâu còn lưu lại khí tức của nó.”

Vô Ảnh nhìn nàng, suy nghĩ nói: “Chúng ta đi phía nam.”

“Được.” Phác Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, trước khi đi nàng lại nhìn lại hồ hoa sen, nếu lần này thủy yêu không đối phó được, Tây Phong căn bản không xứng làm đệ tử được sủng ái nhất của sư phụ.