Chương 4: Quan Tài Trống (4)

Editor: Lizy 317

Mùa xuân mưa nhiều, khắp nơi đều là nước mưa, ướt dầm dề.

Tây Phong nằm trong quan tài khô ráo, cảm thấy thực thoải mái so với bên ngoài. Thôn dân sắp sửa đóng nắp quan tài, lo lắng hỏi: "Cô nương, thực sự không sao chứ? Quan tài rất chắc chắn, khó mà thoát ra được. Nếu ở lâu trong quan tài sẽ bị nghẹt thở mà chết."

"Yên tâm đi, ta tự biết phải làm gì." Tây Phong xua tay. Bọn họ đóng nắp quan tài, đem nàng khiêng vào trong rừng.

Dù sao yêu quái cũng không tới, chờ khi thôn dân rời đi, nàng sẽ kêu Tiểu Hỏa tới cứu nàng lên. Chờ qua một, hai đêm, nàng sẽ trở lại làng bọn họ, nói với thôn dân yêu quái đã bị nàng thu phục, bọn họ khỏi cần lo lắng nữa.

Sau đó, nàng sẽ có tiền, đi lên trấn ăn uống no nê.

Tây Phong vui vẻ suy nghĩ, tiện thể nghĩ xem ngày mai lên trấn nàng sẽ ăn cái gì.

Hình như đã đến nơi, nàng nghe thấy tiếng thôn dân đang đào đất. Một lát sau đã cảm thấy cơ thể bị hạ xuống, chắc là quan tài đã được đặt xuống hố.

Lát sau, tiếng bùn đất va chạm vào nắp quan tài vang lên sàn sạt.

Quan tài nhỏ hẹp, không khí càng lúc càng ít ỏi. Sau khi chôn xong quan tài, thôn dân liền rời đi. Chờ một lát, nàng liền nghe thấy tiếng động.

Xem ra, Tiểu Hỏa thực đáng tin cậy, nhanh như vậy đã đến cứu nàng.

Đất cát vừa bị chôn vùi ban nãy đã nhanh chóng bị đào lên. Chỉ có móng vuốt sắc nhọn mới phát ra tiếng đào bới như vậy.

"Lạch cạch"

Cái nắp quan tài vững chắc đã bị thủng một lỗ to. Một cái móng vuốt sắc nhọn đâm vào, chỉ suýt chút nữa đã tạt vào gò má nàng. Nàng kinh hoảng, liền thấy một con mắt lớn cửa cự thú đang nhìn xuống, hung quang trước mắt, hô hấp dồn dập.

Đây không phải là Tiểu Hỏa của nàng mà là một con Cẩu Yêu to lớn.

Tây Phong ngây người, Cẩu Yêu kia cúi xuống cắn vào quần áo nàng, ngậm nàng trong miệng chạy vào trong rừng. Tây Phong phục hồi tinh thần liền thấy có chỗ không ổn. Hắc Sơn Lão Yêu là sơn yêu chứ không phải cẩu yêu.

Cẩu Yêu này từ đâu xuất hiện chứ?

"Này, này, Cẩu huynh, ngươi có thể thả ta xuống được không?"

Cẩu Yêu đang chạy gấp không nghe thấy nàng, Tây Phong vung tay, đấm một quyền vào mõm nó. Cẩu Yêu đau đớn há miệng ra. Tây Phong thuận thế nhảy xuống đất, trở tay đem ống sáo hóa kiếm, chĩa thẳng kiếm vào Cẩu Yêu: "Cẩu đệ đệ, ngươi thật to gan nha! Ngay cả người sống cũng dám ăn!"

Cẩu Yêu nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói: "Một bắt yêu sư nho nhỏ vì sao lại giả mạo tế phẩm? Ngươi lập tức rời đi cho ta, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi."

"Giả mạo?" Tây Phong hiểu ra, "Hóa ra con yêu quái đòi tế phẩm chính là ngươi."

Hắc Sơn Lão Yêu kia vốn không phải là yêu quái uy hϊếp thôn dân, mà nó chỉ phát hiện Nhân Tử đang bị chôn dưới đất có thể làm chìa khóa phá phong ấn nên mới đem nàng ta đi.

Lại nói, Hắc Yêu kia là sơn yêu, gắn kết mật thiết với đất như cây liền với cành. Vì Nhân Tử bị chôn sâu xuống đất nên nó mới phát hiện ra thể chất đặc biệt của nàng ta.

Chỉ là... Nếu Cẩu Yêu kia không đòi tế phẩm, Nhân Tử sẽ không bị chôn xuống, Hắc Yêu lại càng không thể phát hiện ra nàng ta, Hắc Yêu cũng sẽ không mở được phong ấn thả Thanh Long ra.

Haiz... Hắc Yêu đúng là cái đồ đại xui xẻo mà.

Tây Phong hơi đau lòng cho Hắc Yêu một chút, nói với Cẩu Yêu: "Muốn tế phẩm thì cứ lấy tế phẩm luôn đi, cần gì phải đem người chôn xuống đất, phiền toái."

Cẩu Yêu bối rối đáp: "... Lạc thú của Khuyển tộc các ngươi không hiểu được đâu."

Tây Phong đột nhiên hiểu ra: "Vì đào, đào đất?" Nàng suýt chút nữa thì cười ra tiếng, thật muốn vuốt lông của nó vài cái, "Thật đáng yêu."

Cảm thấy bị sỉ nhục, Cẩu Yêu giận dữ: "Ngươi mới đáng yêu!"

Tây Phong trịnh trọng hành lễ: “Cảm ơn.”

"....." Cẩu Yêu tức điên, "Ta muốn ăn ngươi."

Cẩu Yêu mặc dù là thú yêu, nhưng một con cẩu yêu cường đại có thể nuốt cả mặt trời, Cẩu Yêu này yêu lực không thấp, gầm lên giận dữ khiến mặt đất rung động, cây cối lung lay, lá cây rơi ào ào xuống đất.

Ban đêm, trong rừng đối chiến, đối với người bình thường mà nói thì chịu hết thua thiệt, nhưng Tây Phong tuyệt đối không phải là người bình thường.

Nàng rút kiếm lắng nghe, tiếng gió vù vù, tiếng mưa rơi rào rào xuống lá cây xen kẽ với một âm thanh đánh tới, nghiêng người tránh né, không tốn chút sức lực nào.

Cẩu Yêu tức giận vồ tới cả trăm lần nhưng vẫn chưa đυ.ng được đến một sợi tóc của Tây Phong, bỗng nhiên một tiếng nói thanh thúy mà cao ngạo của thiếu nữ cất bên tai "Đến lượt ta." Nó cả kinh, hoảng loạn hướng vồ lấy bên tai, nhưng lại không bắt được gì.

Hơi thở của thiếu nữ đột nhiên biến mất.

Không thấy chút bóng dáng nào.

Cẩu Yêu trong lòng kinh sợ, trong chớp mắt hơi thở kia lại xuất hiện lần nữa, nhưng lần này ở ngay trước mắt, kiếm khí lạnh lẽo chém xuống phong bế yêu lực của nó.

Cự thú ầm ầm ngã xuống đất tạo thành một vũng bùn to trên mặt đất lầy lội, giống như tự đào một cái hố cho chính mình.

"Ngươi..." Cẩu Yêu không thể động đậy nhìn thiếu nữ xinh đẹp đeo kiếm chậm rãi tiến đến, hỏi: "Ngươi cùng người của Linh Điện... có quan hệ gì?"

Tây Phong hơi hơi nhướng mày:"Ta cùng lũ khốn kiếp đó chẳng có quan hệ gì."

Nàng vỗ vỗ trên đầu Cẩu Yêu, Cẩu Yêu nháy mắt đã biến thành một luồng sáng nhỏ, bị nàng thu vào lòng bàn tay.

Thu phục xong yêu quái, không có vật chiếu sáng, Tây Phong đi đường thật khó khăn. Nàng hừ một tiếng, mắng: "Đồ chết tiệt Tiểu Hỏa. Chạy đi đâu rồi không biết."

Trong chỗ tối truyền đến âm thanh mỏng manh: "Ta ở đây."

Tây Phong xoay người nhìn lại, một quả cầu lửa trôi dạt trong không trung, chiếu sáng một thân đỏ rực của nó, cũng chiếu sáng bên cạnh…… Tây Phong nhíu mày, móng vuốt?

Vảy nhọn bao bọc móng vuốt, ánh lửa chiếu xuống, lộ ra ánh sáng màu xanh.

Chắc không phải là...

Tây Phong nuốt nước bọt, ngẳng đầu, nhìn về phía trước.

Lập tức đối diện với hai tròng mắt uy nghi, sâu kín, sáng lấp lánh.

Tây Phong khẩn trương đến sắp tắt thở.

Thanh Long cúi đầu, nhìn nàng: "Dẫn đường."

"....." Một con rồng to như vậy, nàng sao thể dẫn đường cho nó được cơ chứ! Đây là muốn hù chết thôn dân sao! Tây Phong thẳng thắn, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là được."

Thà rằng hù chết dân chúng cũng không cần hù chết tiểu muội Tây Phong nàng!

Cơ trí như nàng.

Tuấn kiệt như nàng.

“Nhưng mà,” Tây Phong nói, “Ta còn phải trở về báo cáo kết quả thu phục yêu quái cho thôn dân, ngươi đến đường núi bên kia chờ ta, chờ ta làm việc xong xuôi liền trở về tìm ngươi, được không?”

Nàng chớp mắt chân thành, tha thiết, Thanh Long gật đầu: "Được."

Tây Phong không nghĩ tới Thanh Long lại dễ bị lừa như vậy, âm thầm kinh ngạc một chút, Thanh Long quơ quơ móng vuốt giơ Tiểu Hỏa lên: "Con tin."

“……” Nàng liền biết ngay yêu long không có khả năng ngây thơ đáng yêu như vậy mà!

Bị Thanh Long quơ quơ, Tiểu Hỏa đáng thương mà nói với Tây Phong: "Cô nhất định phải quay lại, bằng không thì không còn ai nghe cô ca hát nữa đâu."

Tây Phong cười ha hả, sau đó liền cất bước chạy đi.

Tiểu Hỏa vô cùng tuyệt vọng, nó có một trăm lý do để tin rằng nàng sẽ không bao giờ quay trở lại.

Thanh Long nhớ tới trước kia cửu trong tiệc rượu ở cửu trùng thiên, các tiểu tiên nữ vừa múa vừa hát, đã mười vạn năm qua chưa từng nghe ai hát, hắn hỏi: “Nàng ca hát rất êm tai?”

“…… Không, rất khó nghe.”

“Khó nghe lắm sao?”

Tiểu Hỏa cắn răng thật mạnh nói: “Vô cùng, vô cùng khó nghe, khó nghe đến nỗi ngươi sẽ cho rằng lỗ tai của mình có vấn đề.”

“Ồ, có thể khó nghe đến loại trình độ này, cũng là rất lợi hại.”

Tiểu Hỏa: “……”

Chẳng lẽ nó là đồ ngu sao!

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tây Phong lại một lần nữa từ dưới móng rồng thoát ra quyết định không quay trở lại, chờ khi đến được Bát Thiện thôn thu được tiền liền chạy trốn.

Nàng tin rằng Tiểu Hỏa sẽ hiểu nàng, cũng không hy vọng nàng quay lại cứu nó.

Rốt cuộc nó là đồng bọn chính nghĩa của nàng.

Sẽ không muốn nàng đi chịu chết đi.

Đối phương là người nhàm chán đến nỗi tự phong ấn long yêu cường đại của chính mình, mà nàng chỉ là một tiểu cô nương người phàm.

Tây Phong nhịn đau quyết định như vậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi, yên tâm thoải mái mà tới gặp thôn trưởng, đem Cẩu Yêu từ trong tay túm ra, ném trên mặt đất.

Ánh sáng phình lên rồi nổ tung thành một luồng ánh sáng lớn, chờ thôn trưởng vừa mới mở mắt, liền thấy trên đất một con cự thú to như một ngọn núi nhỏ, những người nhát gan liền bị dọa ngất xỉu, thôn trưởng râu bạc cũng run run rẩy rẩy, sợ tới mức thất thanh.

Tây Phong đứng ở bên cạnh Cẩu Yêu vỗ vỗ đầu nó, nói: “Không sao đâu, có ta ở đây, nó không động đậy được, cũng không dám động đâu. Thôn trưởng, có phải đây chính là con yêu quái muốn Nhân Tử cô nương làm tế phẩm?”

Mấy thôn dân gan lớn liên tục gật đầu: “Là nó, chính là nó.”

Quả thực không phải Hắc Yêu đã thả con rồng đen kia làm. Tây Phong lại đau lòng một chút cho tên xui kia, nói: “Các ngươi muốn tự xử trí nó hay là giao cho ta xử trí?”

Thôn dân vội vàng xua tay cự tuyệt: “Làm phiền cô nương xử trí đi, tốt nhất vĩnh viễn đoạn tuyệt hậu hoạ.”

“Đương nhiên rồi, lấy tiền làm việc mà, hẳn là...” Tây Phong cố ý nhắc đến tiền, thế nhưng không ai nói tiếp, nàng đành ho nhẹ một tiếng, “Tiền……”

“Cô nương, còn có một việc phiền đến cô, làm xong, chúng ta sẽ đưa tiền.”

“Thôn trưởng nói đi.”

“Nhân Tử tuy rằng được cứu trở về, nhưng mà vẫn luôn thần trí không rõ, như là bị mất hồn, cũng không biết là giải quyết như thế nào.”

Tây Phong suy nghĩ, hỏi: “Đi đường, ăn cơm cùng thì vẫn bình thường như người khác, nhưng hai mắt lại vô thần, ban đêm cũng không ngủ được?”

“Đúng đúng đúng.”

“Xong rồi.” Tây Phong cảm thấy phiền phức lớn, Nhân Tử tuy thể chất đặc thù, nhưng một người phàm bị coi như chìa khóa đi giải trừ chú ấn cường đại như vậy, nếu muốn hoàn toàn không bị thương hại, cũng không có khả năng.

Cởi chuông còn cần người buộc chuông, người buộc chuông là Hắc Yêu, nhưng cái chuông kia, lại là Thanh Long.

Vòng tới vòng lui, nàng muốn thu tiền để mua thịt và bánh bao vẫn phải là quay lại tìm Thanh Long.

Tây Phong vô cùng đau đầu.

“Cô nương, cầu xin cô đồng ý cứu giúp Nhân Tử đáng thương.”

“Chuyện này thật sự rất khó làm…… Không cẩn thận sẽ mất mạng đấy.” Tây Phong nhìn thôn trưởng tha thiết nói, “Ta muốn thêm tiền.”