Chương 6: Quan Tài Trống (6)

Editor: Lizy317

Tây Phong thích ca hát, nhưng hôm nay, trong lịch sử ca hát của nàng xuất hiện hai cái đầu tiên - lần đầu tiên có người nói muốn nghe nàng hát và lần đầu tiên nàng không muốn hát.

Nàng hừ hừ hai tiếng: "Đau họng. Không hát."

"Ồ."

Thanh Uyên lại đi lấy bánh bao, tuy rằng khó ăn, nhưng có lẽ chỉ là do không quen. Tây Phong trơ mắt nhìn hắn mặt không biểu cảm giống như đầu gỗ gặm bánh bao, đau lòng không thôi.

Lãng phí thức ăn, thật đáng xấu hổ!

Nàng đứng dậy nói: “Ngươi ở lại đây chờ ta, ta đi tìm nơi tắm rửa đã.”

Nàng nhìn Tiểu Hỏa làm mặt quỷ ý bảo nó đi, Tiểu Hỏa sáng tỏ, mới vừa giật giật cái chân ngắn ngủn, đã bị một bàn tay nắm lấy cái tai của nó.

“Con tin.”

“……” Tây Phong tiếc nuối mà lắc đầu nhìn Tiểu Hỏa đáng thương, lịch sử luôn luôn lặp lại mà!

Tiểu Hỏa lại một lần nữa trơ mắt nhìn nàng bỏ trốn, một hồi lâu sau nó mới nhảy dựng lên: “Nàng vẫn chưa trả tiền bánh bao! Tây Phong! Cái đồ chết tiệt này!”

Thanh Uyên không biết tiền là cái gì, đứng dậy muốn đi. Tiểu nhị vừa thấy vậy, cậy thế muốn ăn cơm không trả tiền hả, rầm rì hai tiếng, nhảy qua đó, nói: “Công tử, ngài còn chưa trả tiền.”

“Tiền?”

Tiểu nhị thấy hắn ăn mặc sáng sủa, nhưng lại quỵt tiền với một quán trà nhỏ, nhất định là cái đồ tiểu bạch kiểm, hắn phát cáu: “Không trả tiền cho ta thì phải quét rác một ngày mà đền!”

“Ừm.” Thanh Uyên nói, "Vậy thì quyét thôi.”

Tiểu Hỏa: “……” Không được…… Lão đại, ngươi chính là siêu cấp đại yêu quái cơ mà, không đúng, đường đường là Long Thần, vậy mà lại dễ dàng làm gia nhân quét rác hay sao?

Tôn nghiêm đâu?

Thanh Uyên nhìn cái chổi trong tay, nhìn tới nhìn lui nửa ngày. Cái này hình như…… không giống trong hiểu biết của hắn. Tiểu tiên nữ ở trên Cửu Tiêu quét rác không phải là vẫy vẫy thủy tụ, nhảy một điệu múa xinh đẹp , cuốn lên từng đợt cuồng phong, liền…… Xong việc sao?

Đây là cái thể loại gì?

Hắn thành khẩn hỏi tiểu nhị: “Quét rác như thế nào? Ta phải múa một điệu hay sao?”

“……”

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Từ nhà tắm đi ra, Tây Phong cảm vô cùng thoải mái, thanh tân, cả người đều đẹp đẽ lên nhiều. Nàng sảng khoái mà duỗi eo, cầm lấy ống sáo của mình rồi tiến đến Bát Thiện thôn.

Lúc này, bên người nàng không có Thanh Long lắm miệng, cũng không có Tiểu Hỏa ồn ào, Tây Phong mới có thể tập trung suy nghĩ lý trí chuyện này.

Ngày đó, nàng gặp người Bát Thiện thôn ở rừng cây vào đêm khuya, lại đến rừng cây của Yêu giới cứu Nhân Tử trở về, rồi sau đó nàng lại giả mạo tế phẩm đi dụ hoặc yêu quái.

Nếu Cẩu Yêu muốn ăn Nhân Tử, vì sao đến thời gian ước định lại không tới?

Hơn nữa nó còn muốn nàng phải rời khỏi Bát Thiện thôn?

Kỳ lạ, yêu quái nơi này cũng thật là kỳ quái.

Gió lạnh thổi qua, âm phong từng trận, từ trong rừng lá cây phát ra những tiếng vang nhỏ vụn hỗn độn.

Tây Phong bước một bước, quan sát xung quanh, thế nhưng không tìm ra nơi phát ra gió lạnh. Nhớ đến Xà Yêu uốn a uốn éo, nàng cẩn thận nhìn dưới chân xem xét, cũng không nhìn thấy có yêu thú nào.

Chẳng lẽ rừng cây này vốn dĩ luôn âm trầm như vậy?

Tây Phong trầm tư một lát, linh quang hiện lên, nàng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy liền biết gió lạnh là thổi từ đâu mà đến.

Trong rừng, giữa không trung, trôi nổi nổi lơ lửng mấy chục cái quan tài, đen nghìn nghịt tiến lại, mỗi cái quan tài đều là gỗ đen nặng nề, phù du không trung, lệ khí tỏa ra khắp nơi.

Bọn chúng hình như có người điều khiển, ở trên đỉnh đầu Tây Phong, khi thì xoay tròn, khi thì bay lên hạ xuống.

Âm trầm quỷ dị, lại không thấy yêu ma, cũng không thấy quỷ quái.

“Cút đi."

“Cút đi.”

Quan tài trống mở miệng, càng thêm vài phần quỷ dị, Tây Phong nghe thấy thì nổi lên một tầng da gà.

Nàng thà rằng lại nhìn thấy một con đại yêu long, cũng không muốn nhìn thấy một con giun nhỏ giả thần giả quỷ . Trên đời thường những gì không thấy nhìn thấy được, không biết biết là gì mới là thứ đáng sợ nhất, thấy được thì lại không kinh sợ như vậy.

“Cút đi.”

“Cút đi.”

Tây Phong hỏi: "Cút đi chỗ nào?”

“Cút ra khỏi Bát Thiện thôn đi.”

“Hừ.” Tây Phong hừ lạnh, “Lại là bằng hữu của Cẩu Yêu và Xà Yêu? Hừ.”

Nàng giơ tay mở ra, đem hai quả cầu thu phục Xà Yêu và Cẩu Yêu nắm trong tay. Trong rừng bầu không khí bỗng nhiên có chút biến hóa, Tây Phong phát giác bầu không khí lạ lùng này, ánh mắt lạnh lùng, dùng sức nắm chặt, Cẩu Yêu và Xà Yêu đau đớn kên lên, Quan tài trống đột nhiên gầm lên: “Dừng tay.”

“Haiz, hóa ra thật sự đúng là bằng hữu của bọn chúng, vậy thì dễ nói chuyện rồi.” Tây Phong dần dần nắm chặt yêu cầu, nắm đến mức yêu quái trong quả cầu đều bị vặn gãy xương cốt, “Con tin.”

Học đi đôi với hành, nàng quả nhiên là thiên tài mà!

Cái quan tài trống không hề gầm lên nữa, thậm chí khí tràng đều yếu đi.

Tây Phong cười cười: “Xem ra chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện. Nói đi, các ngươi vì sao muốn ta rời khỏi Bát Thiện thôn, có phải các ngươi sợ ta ở đây thì các ngươi không thể bắt Nhân Tử làm đồ ăn? Nhưng mà từ Cẩu Yêu đến Xà Yêu trên người dính bùn đất đều là lớn lên trên mảnh đất này, không có lý do gì đến tận bây giờ mới phát hiện ra thể chất đặc biệt của Nhân Tử.”

Nàng càng nói, liền phát hiện yêu vật càng trầm mặc.

Xem ra suy đoán của nàng đều là đúng.

Còn nữa — yêu vật này so với tưởng tượng của nàng thì thật đơn thuần.

Tuy rằng quan tài đen như mực rất dọa người.

“Cho nên…… Làm tế phẩm gì đó là giả, các ngươi còn có mục đích khác.” Tây Phong vốn dĩ dùng thêm cái suy đoán “Đi”, nhưng cuối cùng véo rớt.

Quả nhiên, không khí càng thêm trầm mặc, yêu lực cũng càng yếu đi.

Nàng hoàn toàn có lí do để tin rằng Nhân Tử cùng yêu thú là đồng lõa với nhau, người trong thôn thì không nói, tuy rằng người trong Bát Thiện thôn đều lấy săn thú để mưu sinh, nhưng trời sinh Nhân Tử lại yêu mến muông thú, muông thú cũng yêu thích nàng.

Yêu thú cũng là thú, chúng thích Nhân Tử cũng là điều dễ hiểu.

Yêu thú yêu thích Nhân Tử, vật mà lại chỉ tên Nhân Tử bắt nàng ta làm tế phẩm.

Mà nay Nhân Tử mất đi hồn phách, là vì cái gì?

Tây Phong không hóa ra trường kiếm, trong rừng lệ khí của yêu vật dần dần biến mất, tựa như không muốn cùng nàng đánh nhau.

“Đem Cẩu Yêu cùng Xà Yêu giao ra đây, ngươi mà cũng đòi ra điều kiện với ta. Nếu ngươi đồng ý rời khỏi nơi này, ta liền thả ngươi ra.”

“Các ngươi nên nói cho ta biết lý do, nếu không ta không thể thuyết phục chính mình rời đi, rốt cuộc…… Ta là một bắt yêu sư chính trực đó.”

—— huống chi tiền còn chưa lãnh tới tay, nàng sao có thể đi chứ!

“Ngươi sẽ không hiểu, rốt cuộc…… Ngươi chỉ là một bắt yêu sư mà thôi.”

Tây Phong cụp mi, cầm một quả cầu rỗng trong tay: “Vậy chỉ có cách đánh các ngươi hiện ra nguyên hình, mới có thể khiến các ngươi nói ra chân tướng.”

Nói xong, mũi chân Tây Phong đạp nhẹ trên mặt đất, người nàng đã như gió nghịch thiên nhảy lên. Những cái quan tài trống đang hỗn loạn kia thấy nàng đột kích, cũng bay thẳng hướng nàng đánh tới.

Những cái quan trong lơ lửng không trung không cảm thấy lớn bao nhiêu nhưng khi tới gần, Tây Phong mới cảm thấy những cái quan tài này thật sự rất lớn, hơn nữa đều làm bằng gỗ. Một chưởng đánh ra, quan tài kia tức khắc vỡ thành những mảnh gỗ nhỏ, bàn tay Tây Phong cũng hung hăng chấn động, chấn động đến nỗi ngón tay run lên.

Nàng hít một ngụm khí lạnh, không thể lấy cứng đối cứng. Bàn chân đạp nhẹ vào mặt đất, bay lên rồi đạp vào phía trên quan tài, một tầng rồi một tầng nhảy lên phía trên.

Nàng cho rằng yêu vật kia sẽ ở trên cùng điều khiển đám tà ám này, nhưng khi nàng nhảy lên trên cùng, lại không cảm giác được khí tức của yêu quái, trong lòng nổi lên một trận hoang mang.

Quan tài tựa hồ cũng đã nhận ra dụng ý của nàng, chúng thẳng tắp bay lên, hướng về phía nàng vây quanh chật như nêm cối, đồng loạt đâm tới, muốn đem nàng nghiền thành thịt nát.

Cơ thể Tây Phong xoay tròn, tốc độ cực nhanh, đem mấy chục cái quan tài đều bị gió lớn cuồn cuộn cuốn vào trong trận.

Lúc này, chỉ còn tiếng động phát ra từ trong quan tài, tiếng vang lục tục kinh hoảng, nhưng đều bị nhốt ở bên trong, vô pháp thoát thân.

Tây Phong bỗng nhiên dừng lại, quát một tiếng: “Nứt ra!”

“Rầm. Rầm. Rầm.”

Mấy chục chiếc quan tài trong nháy mắt đã ầm ầm nứt vỡ, từng con chim Sơn Ca Yêu từ trong quan tài bay ra.

Tây Phong tưởng có đại yêu quái gì đó khống chế quan tài, ai ngờ lại là những con Điểu Yêu nâng quan tài. Mà tiếng nói mới vừa rồi cùng nàng nói chuyện không phải từ quan tài mà đến, thật là nấp ở bên cạnh.

Nhưng nàng lại không có tìm được nơi phát ra tiếng nói, thực mù mịt.

Lẽ nào đối phương cường đại đến mức nàng không thể cảm nhận được? Nếu đã có một đại yêu quái lợi hại ở đây, vì sao lại muốn phái bọn tiểu lâu la này giả thần giả quỷ để dọa nàng bỏ chạy?

Tây Phong nhảy lên như gió tạt qua, đem từng con Điểu Yêu thu thập vào bên trong quả cầu, thu được một túi yêu cầu tràn đầy, dùng chú thuật phong ấn trong lòng bàn tay.

Nàng lắc lắc một túi đầy chim chóc, hướng về phía nàng không thể tìm được người thao túng, nói: "Ngươi có đi ra hay không? Nếu không ra ta sẽ mang bọn chúng đến Bát Thiện thôn lĩnh thưởng vậy!"

Không gian tĩnh lặng, không nghe thấy tiếng người trả lời, cũng không ngửi thấy mùi yêu khí.

Tây Phong nhích chân, vẫn không có ai tới cản trở, nàng đem túi vung ra sau lưng, đi đến Bát Thiện thôn.

"Mây trắng trôi cao cao~ chim muôn bay từ từ~ tìm bắt chú sâu nhỏ~ một con~ hai con~ ba con~ "

Giọng hát hủy thiên diệt địa trực tiếp truyền ra bên ngoài cánh rừng.

Thanh Uyên dừng chân, tầm mắt hướng ra xa, bịt lấy tai của mình, hỏi Hỏa Thử*: “Ngươi có nghe thấy tiếng …… Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt, giống tiếng dao nhỏ cứa trên mặt băng?”

* thử là con chuột nhé mọi người, tại Tiểu Hỏa giống con chuột nên Thanh Uyên mới gọi nó là Hỏa Thử

“…… Thật sự rất giống, đúng không.”

Thanh Uyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, duỗi tay hứng được một giọt mưa xuân nhỏ, ở trên ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, nói: “Bây giờ tại sao lại có băng, ấm áp như vậy……”

Tiểu Hỏa đang che tai mình lại, âm thầm lảm nhảm — đây đâu phải tiếng dao cạo băng cơ chứ, rõ ràng là tiếng hát của Tây Phong tiểu muội nha.

Thanh Uyên nghiêng tai nghiêm túc lắng nghe âm thanh đang dần dần rời xa, đến cuối cùng cũng không đoán được tạp âm này là từ đâu tới, nhân gian thật là một nơi thần kỳ, tiếng động như vậy đều thật kỳ lạ.

“Đừng nghe nữa, đi nhanh vài bước, là ngài có thể thấy Tây Phong, nếu không nhanh nàng lại chạy mất.”

Tưởng ném nó làm con tin, chính mình có thể tiêu dao sung sướиɠ sao, nó sẽ không để cho âm mưu của nàng thực hiện được, hừ!

Thanh Uyên sắc mặt nghiêm túc: “Vậy chúng ta đây đi nhanh thôi.”

Tiểu Hỏa vui mừng gật đầu, cơ hồ là trong khoảnh khắc, Thanh Uyên hóa thành một chùm tia sáng, bắt lấy nó hướng lên trời phóng đi. Tốc độ cực nhanh, làm nó cảm thấy màu đỏ của cọng lông trên người tựa hồ muốn mất đi ở trong gió, vì nhanh chóng quá mức mà bị gió quất mạnh khiến cả người đau đớn.

Cứu mạng!!! Con tin sắp chết đến nơi rồi!!!!

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tây Phong vừa ca hát vui vẻ vừa xách theo một túi Điểu Yêu tiến về phía Bát Thiện thôn, khi sắp đi đến cửa thôn, đột nhiên một luồng sáng xanh từ trên trời giáng xuống, ở nàng trước mặt ầm ầm nổ tung. Nàng kinh sợ, ngây ra như phỗng, tay cũng buông lỏng, mấy con Điểu Yêu xôn xao từ trong túi bay ra toán loạn, ào ào chạy chối chết.

Trong nháy mắt, lông chim tung bay đầy trời, như tuyết hoa phiêu tán.

Tây Phong dính long chim đầy mặt, xách theo cái túi không, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đứng một màn trước mặt, nam tử áo xanh cầm cái chổi xể nhìn nàng, Tây Phong phun ra một hơi, miệng đầy lông chim tung bay.

Nàng rốt cuộc…… Đã tạo nghiệp gì cơ chứ!!! ヽ (`Д´)ノ

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chính: Hừ, lại phát sinh chuyện nữa?

Quần chúng: Không có! Đều là nữ chính sai!