Chương 17: Hô hấp nhân tạo nào có dùng đầu lưỡi?

Ba ngày trước, anh tuy rằng ngủ với Diệp Tinh Bắc, nhưng mà lúc ấy anh bị ba anh hạ dược, thần trí cuồng loạn, xong việc cơ bản cái gì cũng không nhớ rõ.

Có ôm Diệp Tinh Bắc hay không, có hôn cô hay không, một chút hồi ức anh cũng không nhớ, tất nhiên cũng chưa nói tới cái gì ghê tởm.

Chỉ là, giờ phút này, anh đã biết, cô gái anh chạm vào, không hề ghê tởm một chút nào.

Chính anh đều cảm thấy kỳ quái.

Anh khi nào có thể thân mật với một người không quen thuộc như vậy?

Có lẽ, là bởi vì anh mơ mơ màng màng ngủ với cô một lần, thân thể tự động có ký ức, có thể tiếp thu cô, cho nên lúc anh chạm vào cô, nên không cảm thấy mâu thuẫn ghê tởm?

Anh một bên giúp Diệp Tinh Bắc làm hô hấp nhân tạo, một bên miên man suy nghĩ.

Rất nhanh, cửa xe bị kéo ra, cận vệ của anh Cố Trì đưa một túi kẹo cùng chocolate lớn cho anh: “Thiếu gia, đã mua!”

Cố Quân Trục tiếp nhận, mở ra một miếng chocolate, muốn nhét vào trong miệng Diệp Tinh Bắc.

Nghĩ lại, anh trở tay, nhét chocolate vào trong miệng mình.

Cố Trì còn không kịp đóng cửa xe, vừa vặn nhìn thấy hết một màn này: “……”

Này không phải mua chocolate cho Thiếu phu nhân sao?

Cố Quân Trục đưa lưng về phía anh, nhìn không thấy thần sắc kinh ngạc của anh.

Chocolate nhập khẩu, thơm ngọt như tơ lụa.

Không thành vấn đề, xác thật là chocolate.

Anh cúi đầu, ngậm chocolate, đút vào miệng Diệp Tinh Bắc.

“……” Cố Trì nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, vội kéo cửa xe lại.

Làm cận vệ Cố Quân Trục, thủ hạ anh tín nhiệm nhất, không ai hiểu biết thói quen sinh hoạt của Cố Quân Trục hơn anh.

Cũng không ai rõ ràng hơn anh, thiếu gia nhà bọn họ có thói ở sạch gần như có thể dùng hai chữ “Biếи ŧɦái” để hình dung.

Nhưng thiếu gia nhà bọn họ có thói ở sạch đến bắt tay với người khác cũng không tình nguyện, lại chủ động cùng phụ nữ môi răng tương dán!

Thiếu gia nhà bọn họ…… Này…… Nếu không phải trúng tà, vậy khẳng định chính là có Tinh Cảm rất tốt với Thiếu phu nhân.

Này thật là…… Quá không thể tưởng tượng!

Cũng may, Diệp Tinh Bắc còn không có hoàn toàn mất đi thần trí.

Chocolate bị đút vào miệng, cô còn sẽ vô ý thức nhấm nuốt, nuốt.

Cố Quân Trục đút cho cô vài miếng.

Trái tim Diệp Tinh Bắc vốn đập dồn dập dần dần vững vàng, dần dần cũng có thể hô hấp bình thường.

Cố Quân Trục tâm tình khẩn trương, theo hô hấp cô dần dần vững vàng, cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Anh nghiêng người nhìn cô gái nằm ở bên người anh.

Da thịt như ngọc, tuyết trắng non nớt, tinh tế kiều nộn như trẻ con mới sinh, vô cùng mịn màng.

Ngũ quan tinh xảo không có một chút tì vết, mũi đĩnh kiều, cánh môi oánh nhuận, bởi vì mất đi huyết sắc, đôi môi độ cong duyên dáng, giờ phút này hơi hơi trắng, nhìn qua điềm đạm đáng yêu.

Cố Quân Trục tâm niệm khẽ nhúc nhích, bị cái gì mê hoặc, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Trong miệng ckk tràn đầy mùi chocolate, cánh môi mềm mại thơm ngọt, một loại tư vị mỹ diệu anh trước kia chưa bao giờ hưởng qua, ở khoang miệng cùng trong lòng anh, dần dần lan tràn một chút một chút.

Diệp Tinh Bắc dần dần khôi phục thần trí, chậm rãi mở mắt, lọt vào trong tầm mắt, là một tuấn nhan phóng đại.

Cảm nhận được có thứ gì ở trong miệng cô quấn quýt si mê, cô ngốc chớp mắt một cái, mới hồi phục tinh thần chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên đẩy Cố Quân Trục ra, ngồi dậy, dùng sức lau miệng: “Lưu manh! Anh, anh, anh…… Thật không nghĩ tới, anh lại là người như vậy!”

“Tôi là người như thế nào?” Cố Quân Trục không hề xấu hổ khi hôn trộm người bị phát hiện, ngồi thẳng thân mình, giống như không có việc gì: “Nếu không phải tôi hô hấp nhân tạo cho cô, lại sai người đúng lúc mua chocolate cho cô, hiện tại cô đã đến điện Diêm Vương đưa tin, tôi lưu manh?”

“Người, hô hấp nhân tạo?” Diệp Tinh Bắc trừng mắt: “Anh nói bậy! Hô hấp nhân tạo nào có dùng đầu lưỡi?”