Chương 22: Giang tổng sinh một cô gái tốt, vượng phu!

Lúc trước, Cố gia tới cầu hôn, muốn Giang gia gả một cô con gái qua.

Hai người các cô đều có cơ hội!

Nhưng biết Cố Quân Trục sắp chết rồi, các cô thoái thác bằng mọi cách.

Giang Tư Du nói cô không phải con gái ruột của Giang gia, trong người không có chảy máu Giang gia, Cố gia sẽ không đồng ý.

Giang Lăng Ngữ một khóc hai nháo ba thắt cổ, nói nếu Giang gia dám gả cô qua đó, cô lập tức nhảy lầu tự sát.

Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai bị các cô ầm ĩ không có biện pháp, mới hao tổn tâm huyết nơi nơi tìm kiếm Diệp Tinh Bắc, nói láo lão gia tử sắp bệnh chết, lừa gạt Diệp Tinh Bắc về nước.

Nhưng hiện tại là như thế nào?

Lời đồn Cố Quân Trục sắp bệnh chết là giả!

Cố Quân Trục sống rất tốt!

Anh là người đàn ông có tiền nhất, có năng lực nhất, gia thế tốt nhất mà các cô từng nghe qua!

Anh còn có ngoại hình đĩnh bạt tuấn mỹ, như chi lan ngọc thụ, long chương phượng tư, tự phụ ưu nhã làm người không rời mắt được.

Chỉ là một người đàn ông gần như thập toàn thập mỹ, lại bị các cô một khóc hai nháo ba thắt cổ đẩy ra ngoài.

Còn phí tâm cơ đẩy cho Diệp Tinh Bắc các cô ghét nhất!

Sao có thể như vậy?

Vận mệnh sao có thể tra tấn các cô như vậy?

Sớm biết rằng lời đồn Cố Quân Trục sắp bệnh chết là giả, các cô cho dù tranh nhau đầu rơi máu chảy, cũng muốn liều mạng tranh thủ cơ hội gả cho Cố Quân Trục, nào đến phiên Diệp Tinh Bắc?

Chỉ là hiện tại, người đàn ông tốt như vậy, chính là tiện nghi cho Diệp Tinh Bắc.

Các cô nhìn chằm chằm Cố Quân Trục cùng Diệp Tinh Bắc, trong lòng hối hận, phẫn nộ, tuyệt vọng, đã vô pháp dùng ngôn ngữ hình dung.

Diệp Tinh Bắc ngọt ngào được Cố Quân Trục ôm trong l*иg ngực, từng bước một đi tới các cô, dừng chân trước mắt cô.

Cố Quân Trục đặt tay ở bên hông Diệp Tinh Bắc, rõ ràng nhìn qua dịu dàng như vậy, đứng ở đối diện bọn họ, ánh mắt nhìn về phía bọn họ, lại lạnh lùng xa cách, cao cao tại thượng, giống như đế vương không quan tâm gì cả.

Trên người anh, chứa sẽ kiên quyết cùng uy áp của kẻ thượng vị, ánh mắt rõ ràng thanh đạm, lại làm người hô hấp không thuận, không dám nhìn thẳng.

Đứng ở trước mặt anh, người Giang gia không tự chủ được xấu hổ, muốn thần phục.

Giang Chính Hành cảm thấy không thể tưởng tượng.

Tuy rằng gần đây Giang gia đang đi xuống sườn núi, tình thế vô cùng không tốt, nhưng ông tốt xấu cũng là Giang Thành.

Nhưng chỉ là người đương gia đệ nhất thế gia Giang Thành, đứng ở trước mặt Cố Quân Trục, lại có loại cảm giác nhỏ bé giống như con kiến.

Trên người Cố Quân Trục phảng phất cao nhã cùng quý khí, thế nhưng khiến ông không biết tại sao, tự nhiên xấu hổ.

Ông phí sức lực thật lớn, mới đứng vững tâm thần, miễn cưỡng lộ ra một sự âu yếm của trưởng bối nhìn thấy tiểu bối, từ ái quan tâm cười: “A Trục, con đã đến rồi, hôm nay khí sắc không tồi, thân thể đã khá hơn nhiều sao?”

“Đúng vậy, cũng nhờ Bắc Bắc,” Cố Quân Trục nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tinh Bắc, “Từ khi cưới Bắc Bắc, thân thể tôi tốt lên từng ngày từng ngày, Giang tổng sinh một cô gái tốt, vượng phu!”

Bàn tay anh vẫn thân mật ôm trên eo thon Diệp Tinh Bắc như cũ, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Tinh Bắc, ánh mắt sủng nịch, khóe môi hơi hơi nhếch lên.

Ánh mắt vốn lạnh lẽo cao ngạo, nhưng khi dừng ở trên mặt Diệp Tinh Bắc, giống như gió xuân thổi tan băng tuyết, hóa thành một hồ xuân thủy, ấm áp say lòng người.

Giang Tư Du cùng Giang Lăng Ngữ đứng ở bên cạnh Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai nhìn chằm chằm, ghen ghét sắp nổi điên.

Trong lòng các cô đều đang kêu lên, đang điên cuồng hét lên, đang khóc la.

Này vốn dĩ là chồng của các cô, người đàn ông của cô!

Nếu lúc trước các cô không phải muốn chết muốn sống không chịu gả, giờ phút này người được người đàn ông cao nhã tôn quý giống như đế vương ôm trong ngực, được nhìn với con mắt khác người, hẳn là các cô mới đúng.