Chương 25: Hình như…… Bà cũng không phải mẹ ruột của tôi nhỉ?

Chỉ là rất hiển nhiên, hết thảy trước mắt không theo kế hoạch bọn họ bày tính.

Cố Quân Trục cũng không có bệnh tình nguy kịch, đừng nói mấy ngày, cho dù mấy năm, vài thập niên, cũng chưa chắc sẽ chết.

Cố Quân Trục đối với Diệp Tinh Bắc còn vô cùng vừa lòng sủng ái.

Như vậy, Diệp Tinh Bắc không còn là một quả phụ cơ khổ bất lực, một chút thế lực đều không có.

Mà là Thiếu phu nhân tôn quý Cố gia!

Thiếu phu nhân Cố gia, sao có thể đắc tội?

Nhất định phải dỗ Diệp Tinh Bắc đối với bà nói gì nghe nấy, về sau, bà có thể thông qua Diệp Tinh Bắc, từ chỗ Cố Quân Trục có được cuồn cuộn chỗ tốt!

Tuy rằng thái độ Diệp Tinh Bắc rất ác liệt, nhưng Từ Yến Lai chắc chắn Diệp Tinh Bắc không có khả năng biết cô không phải con gái ruột của bà cùng Giang Chính Hành, chỉ là đối với chuyện năm đó bọn họ oan uổng cô, vẫn có oán niệm như cũ.

Bà biết Diệp Tinh Bắc có bao nhiêu khát vọng thân tình, bà tự tin sẽ dỗ Diệp Tinh Bắc hồi tâm chuyển ý, đối với “Người mẹ” là bà đây cúi đầu nghe theo, ngoan ngoãn phục tùng!

Bà thân mật ôm lấy bả vai Diệp Tinh Bắc, ôm Diệp Tinh Bắc vào trong l*иg ngực bà, ngữ khí oán trách, “Con đứa nhỏ này, cha mẹ cùng con cái ruột thịt của mình, nào có cách đêm thù? Con chính là mẹ mang thai mười tháng, ngậm đắng nuốt cay sinh ra, là một miếng thịt trên đầu quả tim nhi của mẹ, mấy năm nay khắp nơi tìm không thấy con, mẹ đau lòng như là bị dao cắt, cũng may hiện tại con đã trở lại, còn sống rất tốt, có tiền đồ, thành tổng giám Tinh Cung, mấy năm nay mẹ nằm mơ đều cười đến tỉnh!”

Trên thực tế, mấy năm nay, bà nằm mơ đều hận đến tỉnh.

Sao con gái của Tạ Thấm Nguyệt, lại có tiền đồ hơn con gái bà chứ?

Năm đó Diệp Tinh Bắc bị bà dẫm thành một đống bùn lầy, nhoáng lên 5 năm, cô lại lắc mình biến hoá, thành tổng giám Tinh Cung quốc tế, giá trị con người trên trăm triệu.

Mà hai con gái của bà, chỉ là minh tinh nhỏ ký hợp đồng với Tinh Cung, bị Diệp Tinh Bắc khống chế quyền sinh sát.

Hiện tại, Diệp Tinh Bắc còn thành vợ Cố Quân Trục, thiếu phu nhân Cố gia

Cố Quân Trục nhìn qua, còn vô cùng sủng nịch yêu thích cô.

Chuyện tốt khắp thiên hạ, đều bị Diệp Tinh Bắc bắt lấy.

Bà chỉ cần tưởng tượng, liền tức ngũ tạng lục phủ đều đau.

Cũng mặc kệ trong lòng bà rất khó chịu, trên mặt vẫn giả bộ từ mẫu, liều mạng lên cảm tình, hy vọng dùng thân tình thế công, công lược tâm Diệp Tinh Bắc, làm Diệp Tinh Bắc lại một lần nữa tín nhiệm bà, vì bà sở dụng.

Chỉ tiếc, Diệp Tinh Bắc đã không phải tiểu nha đầu không hiểu chuyện lúc trước khát vọng thân tình.

Nơi mềm mại nhất trong lòng cô, chỉ chừa cho Tiểu Thụ của cô cùng anh cô.

Đối mặt với cả nhà Giang Chính Hành, trái tim cô, chỉ biết lãnh ngạnh giống như băng.

Đừng nói Từ Yến Lai chính là giả mù sa mưa rớt vài giọt nước mắt, cho dù bà khóc mù mắt, cô cũng sẽ không nhận người mẹ này nữa!

Cô đẩy Từ Yến Lai ra, ánh mắt lạnh băng khó nén khinh miệt: “Giang phu nhân, bà là trí nhớ không tốt, hay là bệnh hay quên quá nặng? Bà đã quên sao? Năm năm trước, bà đã từng chỉa vào cái mũi tôi mắng tôi đồi phong bại tục, không biết liêm sỉ, bại hoại cạnh cửa Giang gia, bà chưa từng sinh ra con gái như tôi, những cái này, bà đều đã quên sao?”

Thần sắc từ ái trên mặt Từ Yến Lai cương cứng, rất nhanh biến thành một bộ đau lòng thương tiếc, lại rơi một chuỗi nước mắt, nhìn Diệp Tinh Bắc, ai ai nói: “Bắc Bắc, chuyện năm đó, là ba mẹ quá yêu con, nhất thời tình thế cấp bách, nói nặng lời! Giữa mẹ đẻ và con gái, nào có cách đêm thù? Sau khi mẹ nói xong liền hối hận, rất nhanh phái người đi tìm con về nhà, nhưng nào biết, như thế nào cũng tìm không thấy con, con không biết, sau khi con đi, mẹ rất hối hận, tâm đều khóc nát.”

“Phải không?” Diệp Tinh Bắc cười như không cười, ý vị thâm trường nhìn bà, “Giang phu nhân, đừng nói năm năm trước, bà chính miệng nói muốn cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ, cho dì bà không đoạn tuyệt quan hệ với tôi, hình như…… Bà cũng không phải mẹ ruột tôi nhỉ?”