Chương 27: Muốn trách thì con cứ trách mẹ

Tuy rằng hiện tại cô biết mình là con nuôi Giang gia, chỉ là, ở trước khi cô mười sáu tuổi cô cũng không biết.

Ở trước mười sáu tuổi, cô được Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai lấy thân phận con gái ruột nuôi lớn.

Giang lão gia tử cho rằng Giang Tư Du là Diệp Tinh Bắc, là con gái của con trai cả ông, có Giang lão gia tử nhìn chằm chằm, Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai không dám không tốt với Giang Tư Du.

Vì che giấu sự thật hai vợ chồng bọn họ trao đổi Diệp Tinh Bắc cùng Giang Tư Du, bọn họ đối với Giang Tư Du, thậm chí còn tốt hơn ba đứa con ruột của bọn họ.

Ít nhất, từ bên ngoài nhìn vào là như vậy.

Cho nên, Giang Tư Du ở Giang gia là thiên kiều bách sủng lớn lên, từ nhỏ không ai chạm một ngón tay.

Chỉ là, vừa rồi, Từ Yến Lai chẳng có lý do gì cả, không khỏi phân trần liền cho cô một bạt tai.

Cô bị đánh gương mặt sinh đau, bụm mặt, khó có thể tin nhìn Từ Yến Lai.

Từ Yến Lai không còn từ ái như khi đối mặt với Diệp Tinh Bắc, lạnh lùng sắc bén, ngược lại cho cô hai cái tát, đau kịch liệt quát chói tai: “Giang Tư Du, cô còn không quỳ xuống xin lỗi Bắc Bắc! Năm đó, nếu không phải cô tin vào lời đồn bên ngoài, cho rằng Bắc Bắc hơn mười tuổi đã ở bên ngoài sinh một đứa con, tôi và ba cô sao sẽ nhất thời tức giận, đuổi Bắc Bắc ra ngoài, làm hại Bắc Bắc ở bên ngoài ăn nhiều khổ như vậy!”

Từ Yến Lai càng nói càng thương tâm, lại bắt đầu rơi nước mắt: “Con gái đáng thương của tôi! Đều là bị cô làm hại, còn tuổi nhỏ lại có nhà không được về, ở bên ngoài ăn nhiều đau khổ như vậy! Tôi và ba cô mấy năm nay đối xử với cô không tệ, sao cô có thể khi dễ Bắc Bắc chúng ta như vậy, cô còn không mau dập đầu xin lỗi Bắc Bắc chúng ta!”

Giang Tư Du khó có thể tin nhìn Từ Yến Lai, đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng.

Đây là mẹ của cô?

Mẹ của cô, dễ dàng như vậy đã từ bỏ cô, đẩy cô ra làm người chịu tội thay?

Phải.

Năm đó cô sợ đứa con ruột Diệp Tinh Bắc, cướp vị trí con nuôi của cô ta, cô cố ý hãm hại Diệp Tinh Bắc.

Nhưng đó cũng là Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai ngầm đồng ý.

Tuy rằng cô không biết, Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai vì sao nhẫn tâm với con gái ruột bọn họ như vậy, lại đối xử tốt với một đứa con nuôi là cô như vậy, nhưng cô rất vui vẻ.

Cô đoán rằng, là bởi vì cô từ nhỏ được sống cạnh Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai, Giang Chinh Hành cùng Từ Yến Lai có cảm tình với cô.

Hơn nữa cô thông minh đáng yêu, lanh lợi xinh đẹp, miệng lại ngọt, biết điều hơn Diệp Tinh Bắc nhiều.

Mà Diệp Tinh Bắc từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, chịu nhiều đau khổ, vừa ngu vừa ngốc, có một đứa con gái như vậy, Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai còn chưa đủ mất mặt sao!

Cô cho rằng, Giang Chính Hành cùng Từ Yến Lai ghét bỏ Diệp Tinh Bắc mất mặt, mới phối hợp cô, đuổi Diệp Tinh Bắc ra khỏi gia môn.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Chuyện đó vốn dĩ ba người bọn họ làm với nhau, thậm chí Giang Lăng Ngữ cùng hai em trai cô cũng tán đồng.

Hiện tại lại đẩy một mình cô ta ra làm người chịu tội thay, làm cô gánh vác mọi tội lỗi!

Đây vẫn là người mẹ thương yêu cô nhất sao?

“Còn nhìn cái gì?” Trong lòng Từ Yến Lai cất giấu bí mật, vừa giận vừa sợ, lại hung hăng tát lên mặt Giang Tư Du, phát tiết bất an cùng sợ hãi trong nội tâm bà: “Còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi Bắc Bắc, xin Bắc Bắc tha thứ cho cô!”

Giang Tư Du bị đánh sợ, “Thình thịch” một tiếng quỳ về phía Diệp Tinh Bắc, khóc lóc thảm thiết: “Thật xin lỗi, Bắc Bắc, đều là tôi sai, không quan hệ với ba mẹ, đều là tôi ở bên ngoài tin vào người xấu đồn đãi, về nhà nói với ba mẹ, mới làm ba mẹ nghĩ lầm đứa bé kia là cô sinh ra, ba mẹ mới có thể đuổi cô ra khỏi gia môn, hu hu hu…… Đều là tôi sai, không liên quan tới ba mẹ, cô đừng trách ba mẹ, muốn trách cô cứ trách tôi……”