Chương 28: Tiểu Thụ thế nhưng là con trai Cố Quân Trục sao?

Cô hận Từ Yến Lai đẩy cô ra làm người chịu tội thay, nhưng cô không dám không nghe Từ Yến Lai nói.

Năm đó người đưa ra chủ ý bôi nhọ Diệp Tinh Bắc sinh một đứa bé, xác thật là cô, cô là chủ mưu.

Hơn nữa, cô chỉ là con nuôi của Từ Yến Lai, Từ Yến Lai tùy thời có khả năng từ bỏ cô, tựa như năm đó đuổi Diệp Tinh Bắc rời khỏi Giang gia, đuổi cô ra khỏi gia môn.

Giang gia là nơi cô dựa vào, rời khỏi Giang gia, cô thành hai bàn tay trắng.

Cô không thể rời khỏi Giang gia, chỉ có thể nghe Từ Yến Lai nói, khiêng tất cả sai lầm.

Diệp Tinh Bắc vẻ mặt lạnh băng, khinh miệt nhìn hai mẹ con diễn kịch.

Từ Yến Lai thấy Diệp Tinh Bắc không dao động, phẫn nộ trách cứ Giang Tư Du: “Cô hại Bắc Bắc bị đuổi ra khỏi gia môn, còn nhiều khổ sở như vậy, chỉ một câu rất xin lỗi là được sao? Cô tự vả miệng cho tôi! Đánh tới Bắc Bắc nguyện ý về nhà, nguyện ý thừa nhận chúng ta mới thôi!”

Từ Yến Lai ra chiêu.

Giang Tư Du là một cô gái nhỏ mới 21 tuổi, quỳ dưới chân Diệp Tinh Bắc, tự tay tát, đáng thương tới cỡ nào?

Nếu Diệp Tinh Bắc còn không tha thứ cho bọn họ, vậy Diệp Tinh Bắc chính là ích kỷ ác độc.

Cố Quân Trục đứng ở bên người Diệp Tinh Bắc, bà cũng không tin, Diệp Tinh Bắc nguyện ý để Cố Quân Trục cảm thấy cô là cô gái ích kỷ ác độc!

Có cô gái nào không hy vọng ở trước mặt người trong lòng mình bày ra một mặt tốt đẹp nhất, làm cho người trong lòng bọn họ cảm thấy các cô dịu dàng thiện lương, lòng dạ rộng lớn chứ?

Từ Yến Lai âm thanh nghiêm khắc, tràn ngập bén nhọn không thể bắt bẻ.

Giang Tư Du tuy rằng không cam lòng, nhưng lại không dám cãi lời, chỉ có thể nhắm mắt lại, chịu sự sỉ nhục, một cái tát lại một cái tát vả vào trên mặt mình.

Cô vả hơn hai mươi cái, Diệp Tinh Bắc vẫn một chút phản ứng đều không có.

Từ Yến Lai tức sắp nổ phổi, đột nhiên đạp Giang Tư Du một cái: “Sáng sớm không ăn cơm sao? Mạnh hơn nữa đi!”

Giang Tư Du xấu hổ và giận dữ muốn chết, lại sợ bị Từ Yến Lai đuổi ra khỏi Giang gia, không dám lại chọc giận Từ Yến Lai, tăng lớn sức lực, một bên khóc, một bên hung hăng tự tát.

Lại tát hơn mười cái, mặt cô đã sưng không con gì, khóe miệng cùng cái mũi cũng nhỏ ra máu.

Cô khóc thở không nổi, gần như ngất xỉu.

Diệp Tinh Bắc lúc này mới nhàn nhạt nói: “Đủ rồi!”

Từ Yến Lai vừa mừng vừa sợ, lập tức dựa qua, thân mật nói: “Bắc Bắc, con tha thứ cho chúng ta có phải hay không? Mẹ biết mà, con là cô gái thiện lương nhất, cùng người trong nhà mình, nào có cái gì cách đêm thù chứ? Cứ nói ra hết là được!”

“Đúng vậy, cứ nói ra hết là được,” Diệp Tinh Bắc trào phúng liếc bà liếc mắt, ánh mắt dừng ở trên người Giang Tư Du cúi đầu quỳ trên mặt đất khóc thút thít, “Giang Tư Du, tôi hỏi cô, Tiểu Thụ…… Chính là đứa bé năm đó cô cùng Bạch Mộng Loan ép buộc đưa cho tôi, rốt cuộc là con của ai?”

Đây là đáp án cô tìm kiếm năm năm.

Cô vì muốn Tiểu Thụ tìm được cha mẹ ruột của cậu bé!

Chuyện tới hiện giờ, Giang Tư Du không dám giấu giếm, cúi đầu khóc thút thít nói: “Kia, đứa bé kia là của Bạch Mộng Loan…… Cô ta, cô ta có chướng ngại về buồng trứng, không thể sinh con, nhưng cô ta lại muốn có con, mẫu bằng tử quý, gả, gả cho……”

Giang Tư Du ngước mắt, nhút nhát sợ sệt nhìn về phía Cố Quân Trục.

Diệp Tinh Bắc theo ánh mắt của cô ta, nhìn Cố Quân Trục đứng ở bên người mình, khóe môi hơi kiều, “Cô ta muốn gả cho Cố Quân Trục?”

“…… Phải,” Giang Tư Du lại cúi đầu, khóc lóc nói: “Cô ta tìm người mua trứng, sau đó lén lấy tϊиɧ ŧяùиɠ của Cố Ngũ thiếu, sinh ra một đứa bé, muốn mượn đứa bé kia, gả cho Cố ngũ thiếu……”

Diệp Tinh Bắc khϊếp sợ mở to hai mắt, vội vàng cắt ngang cô ta nói: “Đứa bé kia là con trai Cố Quân Trục?”

Bên tai cô “Ong” một tiếng, cả người ngây ngốc.

Tiểu Thụ thế nhưng là con trai của Cố Quân Trục so?